Vì tôi mất tập trung, Lục Chấp Tự có chút không vui.
Hắn túm tóc tôi buộc tôi nhìn thẳng vào mắt mình: "Trước mặt tôi mà còn dám nghĩ đến ai? Cái thằng vô dụng đã cược thua cả em ư?"
"Em đang nghĩ về Tam ca."
"Nghĩ cách gi*t tôi để chuồn hả?"
Trái tim đ/au đến quặn thắt, tôi rút đôi tay đang cản Lục Chấp Tự về: "Em không chạy, em là của Tam ca."
Lục Chấp Tự vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Đừng dùng lời ngon ngọt lừa tôi, một lần bị lừa đủ để tôi tỉnh ngộ rồi. Nếu lại sa bẫy của em, mười mấy năm Lục gia tôi coi như đổ sông đổ bể."
Hắn dừng lại, đứng dậy khoác áo choàng tắm châm điếu th/uốc. Làn khói mờ ảo che khuất đôi mắt đen kịt không tài nào đoán được cảm xúc thật.
"Tôi thừa nhận, mỗi lần thấy gương mặt này, d/ục v/ọng vẫn bốc lên ngùn ngụt. Nhưng dù có thèm muốn đến mấy, cũng chẳng đáng để tôi đổi mạng."
"Cố Nhận, trước đây em liều mạng bảo vệ tôi, vết d/ao năm đó tôi không truy c/ứu. Đêm qua cũng coi như thu hồi vốn."
Hắn ném một tấm thẻ vào người tôi: "Cầm tiền rồi cút đi."
Tôi chồm dậy cố nhìn rõ mắt hắn: "Tam ca không nói sẽ trói buộc em sao?"
Lục Chấp Tự quỳ một chân lên giường, bóp ch/ặt hàm tôi cười gằn: "Đến mức hèn hạ thế này, thật sự muốn làm chó cho tôi?"
"Chỉ cần Tam ca giữ em lại."
Lục Chấp Tự nghiêng đầu cười khẽ, quay sang nhìn tôi với vẻ âm trầm: "Cố Nhận,tôi gh/ét nhất chuyện bị phản bội. Tha em một cái mạng đã là ân huệ cuối cùng."
"Tôi đến Bắc Giang chỉ để đàm phán công chuyện, tranh thủ gặp lại tình cũ. Đối với tôi, em chẳng là gì nữa."
"Cố Nhận, tôi không cần em nữa rồi."
Lục Chấp Tự quay lưng bước đi, tôi nắm ch/ặt cổ tay hắn: "Chuyến công tác này kéo dài bao lâu?"
Hắn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng như nhìn kẻ xa lạ.
Bàn tay run nhẹ, tôi nói: "Những ngày ở Bắc Giang, em có thể hầu hạ Tam ca. Tùy lệnh triệu hồi, tùy ý Tam ca chơi đùa."
Lục Chấp Tự quát lạnh: "Buông ra."
Không thể buông, mất đi cơ hội này, tôi thật sự sẽ trắng tay. Hắn nheo mắt, dí tàn th/uốc đỏ rực lên mu bàn tay tôi.
"Tôi bảo buông ra."
Tôi siết ch/ặt năm ngón tay, đ/au đến gân xanh nổi lên. Mùi m/áu lẫn mùi nhựa ch/áy bốc lên nồng nặc.
Lục Chấp Tự nhíu mày vứt tàn th/uốc, hít sâu nén gi/ận: "Cút về bên thằng công tử nhà em đi."
Tôi lau vết m/áu trên tay, cẩn thận không để dính lên tay áo hắn. Cúi đầu giữ ch/ặt cổ tay, giọng run run: "Em sẽ ngoan ngoãn."
Lục Chấp Tự nghiến răng, tóm cổ tôi đ/è xuống giường. Ánh mắt hắn chợt chùng xuống khi thấy dòng lệ lăn dài trên gương mặt tôi.
Tôi nhìn thẳng vào hắn, giọng bình thản: "Tam ca có thể trả lại nhát d/ao năm xưa, nhưng đừng đuổi em đi."
Lục Chấp Tự chăm chú nhìn dòng nước mắt ấy, gằn giọng: "Cố Nhận, em đúng là hay thật."
"Đã muốn làm đồ chơi cho tôi thì đừng có mà hối h/ận."
Hắn để tôi ở lại. Tôi ngủ đến xế chiều mới tỉnh, vết thương trên tay đã được băng bó.
Đây là biệt thự của Lục Chấp Tự ở Bắc Giang, trong nhà có giúp việc và mấy vệ sĩ. Hắn cấm tôi ra ngoài, lũ vệ sĩ kia chính là để giám sát tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook