Dưới cảm xúc hỗn lo/ạn tột độ, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, phóng xe vào con đường vắng bóng người qua lại.
Hệ thống cũng sốt ruột muốn ch*t đi sống lại, nhưng hoàn toàn bất lực trước tình huống này.
Đúng lúc ấy, Cố Thời Diễn gọi điện tới.
"Phương Hoài, em đang ở đâu?"
Tôi nhanh chóng thuật lại sự việc và địa điểm.
Từ giọng điệu hoảng lo/ạn ban đầu, Cố Thời Diễn dần trở nên điềm tĩnh chỉ đạo từng bước, rồi cuối cùng lặng thinh.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, nhưng anh không nói thêm lời nào.
Định vị chia sẻ vẫn đang bật.
"Cố Thời Diễn." Tôi nén cơn run để gọi tên anh.
Xe không ngừng tăng tốc, vô lăng ngày càng khó kiểm soát.
Dù đã từng trải qua một lần ch*t chóc.
Tôi vẫn... sợ hãi mà.
"Giữ ch/ặt vô lăng, cấm đ/âm vào cây hay lan can, đợi anh."
Giọng Cố Thời Diễn đột nhiên bị lẫn vào nhiều tạp âm.
Tiếng gió rít cùng cây xào xạc át hết thanh âm, tôi gần như không nghe rõ lời anh nói.
...
Phía trước con đường này là vực thẳm, dưới vực là biển cả.
Tôi nghĩ nếu được ch/ôn nơi ấy, cũng không tồi.
"Cố Thời Diễn."
Tay nắm vô lăng bỗng dưng hết run, tôi cười khẽ: "Thực ra... em luôn muốn nói với anh một bí mật."
Màn hình định vị hiển thị khoảng cách tới vực đ/ứt chỉ còn chưa đầy năm nghìn mét.
"Bí mật ấy chính là điều em đã nói với anh trước khi ch*t lần trước.........."
Bình luận
Bình luận Facebook