Tôi vội vã đi suốt đêm.
Lúc bình minh, cuối cùng tôi cũng đi tới đường cái.
Trên lối thông với quốc lộ có ba chiếc ô tô đang đậu, xe không tắt máy, đèn màu xanh đỏ trên bảng điều khiển phản chiếu khuôn mặt dữ tợn, đ/áng s/ợ của những người trong xe.
Tôi vừa định trốn thì đã bị một người vừa bước ra khỏi xe phát hiện, người đó nhanh chóng kéo tôi vào trong xe.
Tôi nghĩ rằng mình lại gặp m/a rồi, nhưng không ngờ lần này lại là con người.
Còn là người quen…
Là cô dâu bị tôi tông g/ãy chân nọ.
Cô ấy đang được truyền nước, nằm trên ghế.
Tôi còn chưa bình tĩnh lại sau cú sốc vừa rồi, nhưng với tư cách là hung thủ, tôi chột dạ hỏi: "Tại sao cô không ở trong bệ/nh viện?"
Khuôn mặt của cô gái tái nhợt, dường như không thể nói được, một người đàn ông trung niên bên cạnh cô ấy đã sợ hãi mở miệng.
"Cháu gái, cháu đừng sợ. Chúng tôi chuẩn bị quay về quê của chúng tôi ở Giang Tô trong đêm, chúng tôi đang đợi cháu đấy."
Tôi: ?
Sau khi nghe lời giải thích lộn xộn của ông ấy, tôi đại khái tóm tắt lại: "Nói cách khác, em trai cháu bảo chú đợi cháu ở đây?"
Lâm Lâm đã báo mộng cho nhà họ Triệu, trong giấc mơ, em ấy hung dữ nói sẽ không truy c/ứu việc nhà gái hủy hôn nữa, nhưng có một điều kiện, gia đình họ phải trở về quê, còn phải đưa tôi đi cùng.
"Ai ya, chỉ cần cậu ta có thể yên nghỉ và để chúng tôi đi, đừng nói đến việc trở về quê, cho dù là xuất gia ăn chay niệm phật cho đến hết đời, chúng tôi cũng sẵn lòng."
Mặc dù tôi nghi ngờ khả năng dự đoán của Lâm Lâm, nhưng vì đó là tình huống đôi bên cùng có lợi, tôi cũng chỉ đành nghe theo.
Khi đến điểm cuối cùng, nhà họ Triệu nhanh chóng tiễn tôi xuống xe rồi nhấn chân ga chạy "vút" đi, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy đâu.
Tôi ôm ch/ặt ví tiền cùng với cái bụng trống rỗng của mình, không ngừng phàn nàn. Haiz, đã thương thì thương cho trót chứ, ít nhiều gì cũng nên để lại cho tôi một ít chi phí để đi lại và ăn uống chứ.
Nhưng nếu không có bọn họ, tôi cũng sẽ không thể trở lại đây một cách suôn sẻ như vậy.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng cơn đói, đi vào núi dựa vào trí nhớ của mình.
Bảy năm trước, ở cạnh dòng nước dưới chân núi có một căn nhà, nhưng bây giờ nó lại bị sương m/ù bao phủ ở phía xa, khó nhìn thấy rõ.
Tôi không biết mình đã đi bộ bao lâu rồi nữa, cuối cùng tôi ngất đi trong màn sương m/ù.
Đói bụng.
Khi tôi thức dậy thì trời đã tối. Tôi đang nằm trong một gian nhà bằng tre, đầu giường thắp một ngọn đèn dầu, có một người đang ngồi cạnh giường.
Ngọn bấc lay động, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người bên giường, người kia là một người phụ nữ trung niên.
Nhìn thấy tôi tỉnh lại, bà ấy bưng một tô mì đến, ân cần hỏi han tôi.
Cách ăn mặc và trang điểm của người phụ nữ này có hơi cổ xưa, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành, động tác tự nhiên bà ấy, trong lúc nhất thời, tôi không thể phân biệt được đây là người hay m/a.
Tôi ngồi dậy, vừa muốn quan sát kỹ hơn một chút thì phát hiện còn có một người đang đứng bên cạnh cửa nhà tre.
Sao lại là Đỗ Trạch Thần.
Anh ta đã thay bộ đồ Tôn Trung Sơn phẳng phiu đầy khí khái anh hùng kia ra, mặc một chiếc áo dài nam rộng thời nhà Tống, sắc mặt nhợt nhạt, trông giống như một thư sinh ốm yếu.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, hào phóng để tôi đ/á/nh giá quan sát, cũng không nói gì cả.
Tôi cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, thấy anh ta không có gì đáng ngại, ngoài ra còn có hai phát hiện khác.
Anh ta rất đẹp trai.
Có vẻ như anh ta rất thích những bông hoa đó. Ở đây tối om như vậy, anh ta vẫn cầm nó.
Tôi thực sự không thể hiểu được tại sao anh ta lại c/ứu tôi. Dù sao thì nhìn anh ta cũng không giống như người muốn ăn thịt tôi như anh trai của anh ta.
Vì phép lịch sự, tôi cảm ơn anh ta.
"Việc nên làm."
Anh ta tao nhã gật đầu, dùng ngón tay vuốt ve những cánh hoa.
Tôi nhận ra điều đó.
"Cái đó... những bông hoa đó đều là hiểu lầm, chúng không phải là sính lễ gì cả."
Phản ứng ngạc nhiên của anh ta rất chân thật: "Ồ?"
Tôi giải thích: "Tôi là kẻ xui xẻo, là kiểu người hay liên lụy đến người khác."
"Vì vậy, tôi chưa từng có ý định gả cho người ta. Tất nhiên, tôi cũng không định gả cho một con m/a."
"Hóa ra là như vậy."
Đỗ Trạch Thần đột nhiên bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi."
Anh ta bảo người phụ nữ chăm sóc tôi, cầm hoa rồi xoay người đi ra ngoài.
Cho nên tôi nghĩ chuyện này đã được giải quyết xong rồi, yên tâm ăn xong món mỳ, chuẩn bị bổ sung sức lực trước khi lên đường.
Không hiểu sao tôi lại tin tưởng rằng Đỗ Trạch Thần sẽ không làm hại tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook