16.
Ngày hôm sau, trên trường quay, Tiêu Như chống cằm hỏi tôi: “Cậu có muốn cùng cậu ấy yêu đương không?”
Tôi lấy ra một bức ảnh.
Vài ngày trước lúc đang quay phim, tôi có đi ngang qua sân tennis thì bắt gặp Quý Trạch Xuyên.
Trên sân có rất nhiều người nhưng tôi vẫn nhìn thấy cậu ấy đầu tiên.
Nắng chói chang, cậu ấy đang cầm vợt với vẻ mặt tập trung, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Tôi không nhịn được, nhấc điện thoại lên lén chụp cậu ấy.
Tôi phóng to bức ảnh, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường gân cơ săn chắc trên cánh tay cậu ấy.
Tiêu Như hắng giọng: "Thực ra tớ thích nhìn cơ bụng hơn."
"..."
Tôi chỉ vào chiếc vòng tay trên tay cậu ấy và nói: "Hôm qua khi xem ảnh, tớ mới nhận ra cậu ấy đang đeo chiếc băng đô mà tớ tặng."
Chiếc băng đô đã cũ và phai màu, nhưng cậu ấy đã bảo quản nó rất tốt.
"Không thể nào, đã lâu như vậy rồi mà cậu ấy vẫn còn giữ lại ư?” Tiêu Như im lặng một lúc, rồi tiếp tục sửng sốt, "Còn cậu nữa, chụp lén cậu ấy thì thôi đi, lúc rảnh rỗi còn lấy kính lúp soi ảnh cậu ấy, đúng là... nữ chính trong truyện ngôn tình thầm thương tr/ộm nhớ."
Má tôi nóng bừng, dứt khoát thừa nhận, "Tớ vẫn thích cậu ấy."
Tiêu Như khều khều cánh tay tôi: "Vậy thì hãy lên chương trình hẹn hò đi, yêu đương với cậu ấy một cách quang minh chính đại, tiện thể dập tắt luôn những tin đồn kia."
Bình luận
Bình luận Facebook