Hôm sau, tôi đến kiểm tra sức khỏe đơn giản cho ông nội như thường lệ.
Ông nội không uổng công từng trải hơn chúng tôi mấy chục năm, vừa nhìn đã phát hiện ra điều bất ổn.
“Tiểu Chu à, cãi nhau với Thẩm Quyết rồi hả?”
Tay tôi khựng lại khi đang sắp xếp dụng cụ, tôi cố tỏ ra bình thản.
“Làm gì có chuyện đó, dạo này Thẩm Quyết bận nên chưa qua thăm ông được.”
Ông nội Thẩm vuốt chòm râu không tồn tại.
“Đừng lừa ông già này. Ông còn không hiểu tình tính của nó sao? Cái miệng nó chỉ giỏi thổi gió thôi, Tiểu Chu phải nhường nhịn chút đi.”
Một câu nói của ông khiến tôi bật cười.
“Cười được là tốt rồi, trưa nay rảnh thì qua ăn cơm với ông nhé.”
Tôi gật đầu đồng ý, khoé mắt chợt phát hiện cánh cửa phòng bệ/nh hé mở.
Ngẩng lên nhìn, đúng là vị ‘giỏi thổi gió' đang đứng đó.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, tay nắm ch/ặt tay nắm cửa.
Tôi thu lại nụ cười, xếp dụng cụ gọn ghẽ, lạnh lùng lướt qua người hắn.
“Tránh ra.”
Hắn hơi nghiêng người, tôi bước nhanh qua.
“Đợi đã…”
“Thằng khốn! Vào đây ngay!”
Thẩm Quyết bực dọc đáp: “Làm gì vậy ông?”
Tôi tranh thủ nhanh chóng rời đi.
Đến giờ tan ca trưa, tôi tan hơi trễ.
Nhớ lời hứa ăn trưa với ông, tôi vội cởi áo blouse chạy sang.
Ai ngờ vừa bước ra đã đ/âm sầm vào ng/ực Thẩm Quyết.
Tôi xoa trán lùi hai bước, ngẩng mặt lên.
Ánh mắt Thẩm Quyết loé lên chút hoảng hốt.
Tôi dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm.
Quả nhiên, khi nhìn lại đã thấy nụ cười chế nhạo.
“Tự nguyện đào m/ộ hả?”
“Cút.”
Tôi bỏ qua hắn, bị hắn nắm ch/ặt tay. Thẩm Quyết ngượng nghịu: “Đi đâu đấy?”
“Ăn trưa với ông.”
“Ông nội ăn xong từ lâu, giờ đang ngủ trưa rồi.”
Tôi liếc đồng hồ, đúng là đã muộn.
Nhưng liên quan gì đến Thẩm Quyết?
Tôi định gi/ật tay lại nhưng lại càng bị siết ch/ặt.
Một hộp cơm còn nóng hổi được nhét vào lòng.
“Ăn đi, ông nội dặn để phần cho em đấy.”
Gi/ận Thẩm Quyết thì gi/ận, chứ không có lý do gì để bỏ đói bản thân.
Tôi cầm hộp cơm định rời đi lại bị chặn lại.
“Còn gì nữa?”
Thẩm Quyết gãi đầu, ánh mắt lảng tránh.
“Chiều nay anh không ở đây, em rảnh qua trông ông giúp.”
“Biết rồi.”
Bình luận
Bình luận Facebook