Tôi yêu cầu không gây mê trong quá trình phẫu thuật.
Tôi muốn mình mãi mãi nhớ nỗi đ/au thấu tim này.
D/ao mổ sắc nhọn rạ/ch vào tuyến thể, hương rư/ợu rum từ từ bị tách ra.
Đèn trần sáng chói mắt.
Dưới ánh đèn, mặt tôi dần tái nhợt.
Lời nói của Bùi Ẩn như những con d/ao sắc bén, từng chữ một đ/âm vào tim tôi.
Ở bên Bùi Ẩn sáu năm, tôi tưởng mình sẽ là người đồng hành cùng hắn suốt đời.
Xét cho cùng, bên cạnh hắn, ngoài tôi không có omega nào khác.
Sáu năm trước, tôi và Bùi Ẩn gặp lại nhau trong buổi tiệc.
Cậu bé thanh tú trong ký ức của tôi đã phân hóa thành alpha cao lớn.
Điều không thay đổi, chính là khuôn mặt lạnh lùng đó.
Bùi Ẩn giống như mùi hương của hắn.
Chạm vào một chút là say mê.
Lúc mới bắt đầu theo đuổi hắn, tôi vốn chẳng dám kỳ vọng gì.
Với một người kiêu ngạo như Bùi Ẩn, kiểu Omega nào mà hắn chưa từng gặp qua?
Thế nhưng ngoài dự đoán, sau vài lần dây dưa, thăm dò, tôi và hắn lại lăn lộn trên cùng một chiếc giường.
Trên giường, Bùi Ẩn luôn mạnh mẽ, phóng túng, lại tham lam vô độ.
Tôi đắm chìm trong mùi rư/ợu rum của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sáu năm qua, tôi cứ nghĩ trong lòng hắn ít nhiều cũng có chỗ cho tôi.
Giờ ngẫm lại, hóa ra chỉ là tôi tự đa tình.
Lục Trường Ninh, mày đúng là một trò cười.
Ca phẫu thuật vừa xong, hắn đã không còn ở đó nữa.
Chỉ để lại một tin nhắn: “Công ty có việc, tôi đi trước.”
Tôi sững người vài giây, rồi mỉa mai nhếch môi, dứt khoát chặn hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook