Tôi bước chân lên cây cầu.
"Vào trong xem trước đã. Oan h/ồn nữ sát thủ đã gi*t hết đồng bọn của ngươi, oán khí hẳn đã tiêu tan phần nào. Sống ch*t của ngươi giờ tùy thuộc vào đạo hạnh của cô ta."
Băng qua cầu, sương m/ù dần tan biến để lộ nguyên hình thôn Sương M/ù.
Cỏ dại ở đây cao ngang người, bia đ/á đầu làng bị cỏ khô che lấp.
Nhìn quanh, trong làng có vô số ngôi nhà cao thấp lô nhô. Vài căn chỉ xây dở dang, dụng cụ còn vương vãi chưa kịp dọn.
Cả thôn hoang tàn, thê lương đến rợn người.
Con đường trước mắt như dẫn dụ chúng tôi tiến về phía trước.
Đứng giữa ngã ba, chân tôi bỗng dưng trĩu nặng.
"Tiểu thư Hạ Hầu, có gì bất ổn sao?" Đường Hành cảnh giác nhìn quanh.
Tôi nắm ch/ặt bàn tay đặt bên hông. Trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Thôn Sương M/ù này… trùng khớp hoàn toàn với ký ức xưa của tôi.
Nhưng trong ký ức tôi, nơi này không gọi là thôn Sương M/ù mà là Viên Gia Trang.
Sau khi được sư phụ nhặt về, tôi từng sống ở đây cho đến ngày bị chiến tranh tàn phá. Sư phụ mất tích, tôi bắt đầu cuộc đời lang thang suốt mấy trăm năm.
Nhưng trong ký ức của tôi, Viên Gia Trang làm gì có hồ nước?
Bí mật bên trong thôn Sương M/ù này rốt cuộc là gì?
"Tiểu thư Hạ Hầu, có chuyện gì vậy?" Đường Hành cùng mọi người lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: "Không sao, đi tiếp đi."
Đến một khúc rẽ, vài tờ tiền vàng mã bỗng bay lất phất trong gió.
Gió thổi tung những dải vải phướn, khắp nơi toát lên vẻ u ám q/uỷ dị.
Lưu Đại Tráng từ khi vào làng liền lẩm bẩm đi/ên lo/ạn, mắt đỏ ngầu: "Nàng đến rồi! Nàng đến rồi!"
An Mạn vội lấy th/uốc trấn h/ồn cho hắn nhưng hoàn toàn vô hiệu.
Bỗng tiếng kèn n/ão bạt vang lên từ cuối phố, càng lúc càng gần.
Từ trong sương m/ù, một đốm đỏ lờ mờ hiện ra.
"Nguy rồi! Là q/uỷ thân nghinh hôn! Tránh mau!"
Nhưng đã muộn.
Chỉ trong chớp mắt, kiệu cưới đã dịch chuyển tới sát. Những con rối giấy thổi kèn, vác kiệu, đã bao vây lấy chúng tôi.
“Cái quái gì thế này?” – An Mạn vừa nói vừa hốt hoảng quơ tay xua đám vải trắng đang bay trên đầu.
Ngước nhìn, trời đột nhiên đổ xuống lác đ/á/c tiền vàng mã. Lồng đèn đỏ trên tay rối giấy biến thành cờ hạ mã.
Những tờ tiền vàng chạm vào người liền biến mất, ai bị dính vào thì đồng tử lập tức giãn rộng, như thể bị thôi miên, bị rối giấy đẩy đi trong vô thức.
Trừ tôi và Lưu Đại Tráng, tất cả đều trúng chiêu.
Những con rối giấy với nét vẽ mặt q/uỷ dị, miệng cười gượng gạo, đang dần siết ch/ặt vòng vây.
"Áaaaa! Đừng gi*t ta! Đừng!" Lưu Đại Tráng hét lên đi/ên lo/ạn, lao ra khỏi vòng vây.
Nụ cười trên mặt rối giấy đóng băng, đôi mắt trợn trừng, móng tay sắc nhọn lao tới siết cổ hắn.
Mặt Lưu Đại Tráng tím tái, tròng mắt đảo ngược.
Tôi lập tức chộp lấy tay con rối giấy. Một luồng khí âm lạnh buốt xuyên qua lòng bàn tay.
Con rối đột ngột quay cổ 180 độ nhìn tôi, đôi mắt đen kịt như vực sâu không đáy.
"Lưu Đại Tráng thất tín đúng là có tội. Nhưng ngươi vi phạm Nhân Q/uỷ Lệnh, tự ý giao dịch với người dương thọ chưa hết cũng là trọng tội.”
“Ngươi đã gi*t quá nhiều người rồi, nếu không muốn đọa vào s/úc si/nh đạo thì dừng tay ngay!”
“Bằng không đừng trách tôikhông khách khí!"
Bình luận
Bình luận Facebook