Tôi vẫn đang bối rối phải làm thế nào để thuyết phục người nhà này biết được là âm trạch có vấn đề, thì Lưu Thành Phát lại c/ắt ngang tôi.
"Cho dù có thật sự báo mộng thì tôi là con trai của ông ấy, vì sao ông ấy không báo mộng cho tôi, mà lại báo mộng cho một người ngoài như cô? Vừa rồi nói muốn đ/ốt miễn phí, bây giờ lại nói có vấn đề không đ/ốt được. Cái kiểu giả danh lừa bịp của các cô tôi thấy nhiều rồi, nói cái gì mà siêu độ, làm pháp sư, bước tiếp theo chính là đòi tiền đúng không hả?”
Anh ta đ/á đổ bó giấy tôi đã thu dọn xong.
"Cầm đồ của cô cút mau! Bớt ở đây giả thần giả q/uỷ đi!”
Con người này không biết nặng nhẹ, không biết tốt x/ấu, cũng không để tôi nói hết lời đã bắt đầu giở tính.
Tượng đất vẫn còn ba phần tính đất, huống hồ gì còn là loại người giấy này của tôi.
Tôi cầm căn biệt thự bị anh ta đạp đổ đến đến chỗ xa đ/ốt.
"Tặng cho cô h/ồn dã q/uỷ vậy!”
Gió lạnh thổi đến, chiếc ô của tôi khẽ lắc lư mấy cái.
Chắc là cô h/ồn dã q/uỷ bày tỏ lòng cảm ơn với tôi.
Tôi đi đến trước mặt Lưu Thành Phát.
"Anh Lưu, bố anh không báo mộng cho anh là vì h/ồn m/a nhập mộng sẽ tiêu hao tinh khí của người sống. Ông ấy không nỡ làm hại anh, thế nên mới tìm đến tôi.”
"Anh có thể không tin tôi, nhưng anh không thể không phủ nhận được rằng ba tháng bố anh được ch/ôn ở âm trạch này thì việc làm ăn của anh bắt đầu khởi sắc, hạ táng được một năm, mọi việc của anh đều thuận lợi. Hạ táng được ba năm, phong thủy tụ khí dưỡng thành, việc làm ăn của anh lên như diều gặp gió.”
Sắc mặt của người đàn ông sa sầm, quay người về phía vợ mình.
"Sao cái gì em cũng nói với người khác thế hả!”
Người phụ nữ vừa nãy bị quát một lần, giờ lại bị m/ắng tiếp, trong nháy mắt khóe mắt phiếm hồng.
"Em không có nói gì hết! Là cô ấy tìm đến em nói đã nhận được nhờ vả, muốn đ/ốt chút đồ trước bia m/ộ. Em tưởng cô ấy là cháu gái của bạn bố mình nên mới dẫn cô ấy qua!”
Người đàn ông lại quay đầu sang nhìn tôi.
"L/ừa đ/ảo bây giờ thật cố gắng nhỉ, trước khi lừa người còn nghe ngóng kĩ càng chuyện gia đình của người ta nữa.”
Tôi không muốn đôi co thêm với anh nên đã quay người rời đi.
Đi được mấy bước, tôi nghĩ ngợi đôi chút vẫn quay người lại.
"Bố anh đã trả th/ù lao cho tôi, nhưng tôi vẫn chưa hoàn thành chuyện đã hứa với ông ấy. Từ trước đến nay tôi chưa hề n/ợ người nào cái gì, vì vậy có mấy câu muốn nhắc nhở anh. Bớt mặc đồ trắng, về nhà trước 12 giờ đêm. Âm trạch của bố anh thực sự có vấn đề, tốt nhất là anh nên tìm người đến xem.”
Định đến đây là kết thúc liên quan đến hai vợ chồng nhà này, nên tôi cũng không muốn giả vờ trước mặt hai người bọn họ nữa.
Tôi không còn đi bộ nữa, mà là mượn một cơn gió lạnh, nhẹ nhàng bay xuống núi.
Bình luận
Bình luận Facebook