Miêu Trành

Chương 13

22/01/2024 20:32

Buổi trưa hôm đó, trong lúc đang nghỉ ngơi, tôi không kìm lòng được bèn lẻn ra khỏi công ty, bắt taxi rồi đi thẳng đến Cửa hàng thú cưng Meow Sulu.

Trên bản đồ không có cái tên này, cũng chẳng tìm thấy trạm tàu điện nào tên là “hồ Xuân Phong” cả, nhưng mà trong điện thoại của tôi vẫn lưu nhật ký đặt xe đêm hôm qua, tôi bèn gọi taxi quay lại hàng thịt nướng trên phố tối qua, sau đó quay lại đường cũ, cứ như vậy sẽ tìm được địa chỉ của cửa hàng thú cưng kỳ quái kia.

Nhưng mà tôi đã thất bại.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng khoảnh khắc đứng trước cửa tiệm mới toanh mang tên “Câu lạc bộ mèo thông minh” giữa cái nắng trưa gay gắt, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác hoang đường kỳ lạ.

Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thấy bốn chữ màu đỏ thật to ở ga tàu điện ngầm bên kia đường: “Ga cầu Phù Dung”.

Tôi đứng ngây người một hồi lâu, mãi cho đến khi cánh cửa kính mở ra, cô bé nhân viên ở bên trong bắt gặp nhìn tôi với vẻ mặt tò mò, đó là một khuôn mặt thanh tú mà tôi chưa từng gặp trước đây, tôi vội vàng xoay người bỏ đi, sợ người ta tưởng mình là thành phần bi/ến th/ái kỳ quái gì đó.

Trên đường về, tôi không bắt taxi mà thành thật ngồi tàu điện ngầm, đổi từ tuyến 4 sang tuyến 2, quay lại công ty rất thuận tiện.

Tôi cố ép bản thân hoàn thành công việc trong buổi chiều, buổi tối lúc tan làm, tôi chủ động nói với sếp muốn tăng ca, tôi dự định sẽ hoàn thành trước số liệu của tuần sau. Sếp rất ngạc nhiên, vội vàng vỗ vỗ vai tôi, không tiếc lời khen ngợi tinh thần làm việc của kẻ “lãng tử quay đầu” của tôi đây. Phải biết rằng, trước đây trong công ty, tôi nổi tiếng là một con nhím xù lông “dầu muối không ăn”, cứng mềm gì cũng không chịu, chẳng bao giờ thèm tăng ca, công việc lúc nào cũng đợi tới sát deadline mới hoàn thành, bao nhiêu lần khiến sếp của tôi h/ận tới ngứa răng, thế nhưng lại chẳng có cách nào với tôi.

Đặc biệt là ngày hôm qua vừa hay lại đến thời điểm đổi ca hàng tháng, hôm nay tôi lại chủ động xin làm thêm, sếp vừa khua môi múa mép vẽ cho tôi một tương lai rực rỡ, trong mắt vừa lộ rõ vẻ choáng váng khi thấy mặt trời mọc ở đằng Tây.

Tôi cũng lười tiếp tục trò chuyện với anh ta, xoay người trở về văn phòng.

Anh ta vội vội vàng vàng rời đi, vừa xách balo, vừa ôm điện thoại nói chuyện, hình như trong miệng đang lải nhải cái gì mà “Đại Ngũ Sắc”, “Quan Âm Vô Nhãn”, tôi chẳng nghe hiểu gì cả, dáng vẻ anh ta trông vô cùng thần bí.

Mãi cho đến khoảng 10 giờ tối, bên ngoài chỉ còn vài ánh đèn lờ mờ.

Hồ San là một thành phố nhỏ cấp 4, cuộc sống về đêm vốn chẳng có gì để nói, sau bữa tối, nhịp sống cả thành phố chậm lại, trừ một vài quán ăn ngoài trời và mấy con phố b/án đồ ăn vặt ra thì trên đường chẳng mấy người qua lại, có thể nói là gần như không thấy ai.

Tôi vẫn đi theo hành trình buổi trưa, bắt một chiếc taxi, đến trước cửa quán đồ nướng.

Sau đó bước vào đường hầm.

Khoảnh khắc bước vào, một cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng nhanh chóng bao trùm lấy tôi.

Cho đến khi bước ra bên kia đường, nhìn bốn phía xung quanh, tôi chợt nhìn thấy hàng cây ngô đồng ven đường lúc ban ngày giờ đây đã biến thành mấy gốc hòe già hình th/ù kỳ lạ.

Ngoảnh đầu nhìn lại bên kia đường, chẳng thấy các quán ăn đêm và tiếng người ồn ào, như thể sau khi bước qua đường hầm này tôi đã tiến vào một thế giới khác.

Danh sách chương

5 chương
22/01/2024 20:33
0
22/01/2024 20:33
0
22/01/2024 20:32
0
21/01/2024 15:23
0
21/01/2024 15:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận