Trằn trọc cả đêm như bánh tráng trên chảo nóng, sáng hôm sau tôi đến xưởng rèn với hai quầng thâm khủng khiếp dưới mắt.
"Ừm, tối qua đi đâu hưởng thụ thế?"
Dương Lôi – chủ tiệm rèn ngồi vắt vẻo trên ghế bập bênh, cười khẩy nhìn tôi.
Tôi bỏ qua câu đùa của hắn, rút từ trong ng/ực ra một cục sắt đen ngòm lạnh buốt:
"Anh Lôi, trộn thêm thứ âm thiết này vào chiếc qu/an t/ài sắt kia."
"Với cả, đống nguyên liệu kia đừng phơi chín ngày nắng nữa. Đổi thành sáu đêm trăng đi."
Chín là dương, sáu là âm.
Âm thiết còn gọi là "mẫu sắt", thường một mỏ chỉ sinh ra hai cục.
Nó nằm sâu nhất lòng mỏ, phải có dòng sông ngầm chảy qua – thường là nơi khởi ng/uồn của cả mỏ quặng, cực kỳ hiếm có.
Dương Lôi vẻ mặt nghiêm lại:
"Gì thế? Đổi ý rồi à?"
Qu/an t/ài dương thiết đúc thành, phong h/ồn khóa vía, m/a q/uỷ không đường thoát.
Hơn nữa, linh h/ồn bị nh/ốt trong đó sẽ phải chịu nung đ/ốt như lửa th/iêu, đ/au đớn như nghìn d/ao c/ắt suốt ngày đêm.
"Tôi thấy vụ này có gì không ổn. Anh làm theo tôi trước đã, tôi sang làng Trần Bớt dò la chút."
Dương Lôi hơn tôi một tuổi, hai đứa lớn lên cùng nhau từ thuở tấm bé.
Hồi nhỏ, lúc thì nhem nhuốc tro đen trong xưởng đóng qu/an t/ài, lúc lại lấm lem bụi sắt ở xưởng rèn của bố hắn.
Chuyện trong giới âm tà, hắn hiểu không kém gì tôi.
Nghe tôi nhắc đến Trần Bớt, Dương Lôi hơi lo lắng:
"Tên đó nổi tiếng cứng đầu như trâu, hồi nhỏ còn tu ở Thiếu Lâm Tự mấy năm, võ nghệ cũng ra dáng đấy."
"Tính hắn hung hăng đến mức chó trong làng cũng chả dám sủa khi hắn đi qua. Cậu đến đó thì coi chừng."
Bình luận
Bình luận Facebook