Tìm kiếm gần đây
Dịch: - dịch: HTP
Ngay khi đại nhà ra, Lăng Phỉ trương bèn bó lục dán âm lục lốp bốp ồn ào.
Thân ảnh hiện đại môn, cầm hợp với bóng tối âm về người.
Trong ảo, lờ với thản, tái nhợt chút sắc, mặc trường bào màu xanh.
Thấy hiện, Viêm Lăng Phỉ hơi nhẹ nhàng, cái âm phủ dường đã nhạt đi rất nhiều.
“Đạo hữu, đệ Linh Khê tông, bái phỏng vì chuyện quan trọng cần hiểu.” Viêm chắp nói.
Lúc Lăng Phỉ mới tầng tầng màn Thuần, bất cau mày lại.
Bạch hơi sức đâu mà ý độ Lăng Phỉ, hiểu nhà đi mãnh liệt.
“Hóa các hữu Linh Khê tông, vậy mời chuyện…” hòa nói. Ngay cầm lắc lư, lờ kia, gương y tối bất xong y vài quay đi vào.
Đại rộng chờ vào.
Phùng Viêm chút chần chừ đi tiên, Lăng Phỉ đi xung lượt, đó cắn cẩn từng li từng tí tiến nhà.
Bọn tiến vào, cạch tiếng, cửa đại đóng Hai thêm lắc lư, mà con sư đ/á đột nhiên chuyển từ chuyển sang màu sắc.
Trong con lát đ/á xung non bộ, thảo dù trăng, ảnh lung. Chỉ tỏa leo lắt, đong đưa từng y.
Bốn con lát đ/á xanh mà đi, xung yên tĩnh. Dường với giới hoàn tách với vậy.
Lúc phải gốc ăn rất nhiều màu hồng. đình viện gió, hiểu cứ đong đưa, âm soạt.
Đỗ Lăng Phỉ Viêm giác, mà đi liên tục phía, hơn nữa đong đưa rất q/uỷ dị.
Thời gian dần qua, ngửi mùi m/áu tươi tràn ra, dù mùi rất nhạt thật chính x/á/c mùi này.
Trong gi/ật thót cái, lúc miệng nói.
Đột nhiên, gốc ăn quả rụng lộp bộp lăn xa. Mặt mỗi gương trẻ em tươi cười cố tình vẽ vậy. Đám hướng về nở cười.
“Nha nha nha, khỏe.”
Trên bọn mọc thêm nữa. Nguyên khua khua tay, chạy về hướng Thuần, vây lấy Lăng Phỉ, Viêm hóa mặt. Thậm chí bọn lúc cười vui sướng.
“Cô nói, phải lời, khóc, cười, chín mọng tuyệt vời nhất!” Đám chạy vòng vòng Thuần, âm dễ truyền ra.
Khi tới gần, vị ngọt ngào ập vị ngọt ngào mũi khiến gần thốc lục phủ ngũ tạng ra.
Có chạy tới kia, nghoảnh làm ngơ, nát chân. Thế khi nát bò tiếp tục giữ tươi cười đó mà bài giai điệu kì kia.
“Cái thứ q/uỷ Viêm lên, gã hất áo Không ít hất lên, vỡ nát ra, nó cứ dậy tiếp tục vui cười chạy vòng trước.
Toàn lúc nổi da gà, bèn màn bao bọc lấy hắn.
Sắc Lăng Phỉ tái nhợt cầm làm nàng thêm h/oảng s/ợ, bèn nén xuống, cắn phượng lộ tàn khốc. Nàng đưa bấm đoạn pháp quyết, đột nhiên lộ vô sợ hãi.
“Cô rồi!!” Chúng chạy ngược trở ăn nhảy trở vị trí cây, khuôn tươi cười mất, thường cũ.
“Đây loại linh quả mà lão tổ lấy về Lạc Tinh sơn mạch. khái nó rất ưa vị hữu bọn nào?” Lạc Trần gia đi về quay mà đột ngột hỏi câu.
Sắc Viêm Lăng Phỉ trở khó hừ cất tiến trước.
Bạch trận lẽo. Đang lúc tiếp về hiện ra, dường này…nhiều hơn tiếng!
Lộp lộp lộp cộp….
Không chuyện khi đã đầu, giờ, mà là…của năm người!
Có khi bọn họ mới đã đi họ vì hấp dẫn mà ai chú ý tới. Nhưng lúc yên tĩnh rất rõ.
Bạch ngóng cẩn run bần bật. Hắn hiện, cái nhiều thêm lưng Thậm chí ai đó sát mình.
“Các ngươi…có thấy, chân…nhiều hơn tiếng!” tóc gáy dựng Viêm đi gã đã nhiều thêm kia.
Đồng Lăng Phỉ co rút hơi gấp gáp.
Bước dừng lúc mất.
Trong sợ hãi, cắn quay Vừa quay đầu, đột nhiên áo đỏ lưng hắn!
Nữ mặc đồ đỏ bay phất phơ, gương xám tro, cười xảo trá Thuần, đôi môi nàng nhúc nhích đó.
“Lửa thiếu, giúp chút.”
Một màn xảy đột ngột, đủ làm nhảy dựng lên, thời lương. Nhưng khi nháy đó hóa thành tia đỏ chớp mất.
Sắc trở tái mét, xung nữa…chỉ vọng vang phía.
Đỗ Lăng Phỉ Viêm chấn động t/âm th/ần, loạt quanh. Cho dù bóng dáng hãi hùng khiếp vía.
Đúng lúc giọng loáng thoáng truyền tới giữa gian đình viện yên tĩnh này. Giọng không, khúc dỗ dành trẻ giữa gian yên tĩnh vậy khỏi khiến khác tê dại da đầu.
“Hài ngoan, nhẹ thổi tới khiến lửa lay động mà thôi, cần cản, đừng kêu la…”
“Giả thần giả q/uỷ!” Viêm trương, đưa bấm pháp quyết, phi hiện vờn quanh.
Vừa lúc cầm đi quay Lồng gã le lói, mờ ảo.
“Thế đi? Tới tới đây a.” Trên nét tươi cười, cười q/uỷ dị.
“Chắc sẽ đi nữa, đây điều tra việc vị mất tích. Không hữu nhớ, khoảng năm tháng gặp vị đây hay không?” Viêm hơi hỏi thẳng, lệ á/c liệt.
Đỗ Lăng Phỉ đã lấy pháp khí lúc tập trung tinh thần cao độ.
“Không có.” cầm nhẹ giọng lời. âm mơ bất dường đã với giọng hợp thành một.
“Tộc nhân gia hữu, Lăng Phỉ đột nhiên hỏi.
“Có việc rồi, các ngươi đã hỏi xong chưa?” Vẻ tươi cười nhiều, thậm chí khóe miệng cong vô mất cân đối.
“Đã xong, vậy cáo từ.” Viêm lời thời Lăng Phỉ về Còn đã thụt kia.
“Các ngươi đã vào, vậy đành lưu luôn đi…Ở với Tiếng cười truyền ra, mà khóe miệng gã x/é rá/ch thành chia đôi cái gã ra!
Đèn gã đột nhiên thành màu xanh lá, khiến nhà thêm tối, lờ hơn. Cả gã lúc ra, bay thẳng tới Viêm.
Phùng Viêm sắc, bấm pháp quyết điểm chỉ, phi gào bay Nhưng gã né tránh, mà tùy ý đ/âm xuyên mình, thời gã cười q/uỷ lao đến, quai hàm treo thẳng về Viêm.
Hơi Viêm gấp gáp, liên tục về gã cắn lấy viên đan màu ném thẳng đất. Một n/ổ vang rền, đan khi va chạm với đã trực tiếp n/ổ lên.
Phùng Viêm đ/á/nh tới thẳng hướng kia, gã lực trùng kích trực tiếp mà bật lui Trên gã hiện vô số tổn thương, dường gã đ/au đớn mà cười q/uỷ diều lượn vòng mà tiếp tục đ/á/nh tới.
Ở mà đan đó oanh kích xuống, hiện vô số vân đan chịt lẫn nhau. vân đó thành sợi khí, đan khép lại.
“Nơi Trận pháp, Âm Minh trận!” khi Viêm vân nghẹn ngào hô lên.
Mà lúc đ/á xanh Lăng Phỉ chuyển đôi hiện, dần sinh khô g/ầy que củi, giống thây khô. Nhìn kỹ vật đó sợi hẹp tới lui dưới… chụp lấy Lăng Phỉ.
“Ngươi làm đ/au quá…”
“Đến đây chung với luôn đi…” đ/á lát xanh kia, giọng khiến khác rõ ý phải chấn động t/âm th/ần.
Sắc Lăng Phỉ tái nhợt, đưa bấm pháp quyết điểm chỉ. Một tiểu kì túi trữ vật nàng bay ra, thành vòng sương quấn bảo vệ nàng, phi gào lao ra, rực ch/ặt lìa tóm ch/ặt nàng, nàng sau.
Còn về phần Thuần, chớp tai đột nhiên vang giọng kia!
“Không cần cản, đừng kêu la…”
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 11
Chương 8
Chương 11
Chương 7
Chương 8
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook