NGHỊCH LÝ CỦA THẲNG NAM

Chương 5

30/10/2025 16:43

“Mọi người xem chưa... Tần Phong và Tô Ngưng...”

“Xem rồi xem rồi! Họ thật sự đính hôn rồi sao?”

“Tôi thấy là thật đấy, không thì sao lại treo trên hot search lâu như vậy...”

“Ôi, vậy Ngôn bảo bối của tôi phải làm sao đây?”

“Tiếc cho Ngôn mỹ nhân quá!”

Tôi không dám nghe tiếp. Trong đầu lại hiện lên những bức ảnh trai tài gái sắc kia. Lý trí bảo tôi nên đi chất vấn Tần Phong, anh ấy nhất định sẽ nói thật với tôi. Nhưng tôi lại hoàn toàn không thể chấp nhận cái khả năng chỉ là một phần vạn đó.

Thế là tôi chỉ gửi cho anh ấy một tin nhắn WeChat: 【Tần Phong, chuyện của anh và Tô Ngưng...】

Bên kia trả lời ngay lập tức, nhưng lập tức khiến tôi lạnh toát cả người: 【Ngôn Ngôn không cần bận tâm! Không có gì to t/át đâu!】

Đã liên hôn rồi, mà còn không to t/át ư?

Sinh nhật Tần Phong chỉ còn hai ngày nữa. Lòng tôi rối bời, tay r/un r/ẩy gửi đi đơn xin rút khỏi ký túc xá.

Tôi nhờ người chuyển món quà đến cho Tần Phong đúng ngày sinh nhật anh ấy. Đây chắc hẳn là lần cuối cùng tôi tặng quà sinh nhật cho anh.

Sau đó, tôi chặn hết mọi cách thức liên lạc của anh ấy.

Mỗi cửa sổ x/á/c nhận bật lên, đều như một nhát d.a.o cứa vào tim tôi. Cứ như vậy đi.

Tôi đã từng muốn ở bên anh suốt đời với danh phận bạn thân, nhưng không ngờ ngay cả điều đó cũng là một điều xa xỉ.

Tôi không chấp nhận được việc anh ấy kết hôn, nhưng tôi sẽ không phá hoại hôn nhân của anh ấy.

Cách duy nhất, là tôi rời khỏi cuộc sống của anh ấy.

12.

Tôi lần đầu tiên vắng mặt trong sinh nhật Tần Phong. Nghe nói anh ấy tìm tôi đi/ên cuồ/ng.

Những ngày sau đó, tôi cũng cố ý né tránh anh ấy.

Anh ấy tìm đến lớp học, tôi bỏ tiết. Anh ấy đợi dưới ký túc xá, tôi thức trắng đêm ở phòng nghiên c/ứu.

Lần nữa nhìn thấy anh ấy, là đã qua một tuần.

Hôm nay là một ngày mưa bão, và tôi vừa lúc bị mắc kẹt ở thư viện.

Đứng ở cửa tòa nhà giảng đường đang do dự, một bóng người quen thuộc đ/ập vào mắt. Tần Phong che chiếc ô đen, đứng trong màn mưa, nhìn tôi từ xa.

Vừa lúc có bạn học bước ra, tôi vội vàng kéo vạt áo cậu ấy: “Chào bạn, tôi có thể đi nhờ ô không?”

Cậu trai kia trông có vẻ hết sức bất ngờ, liên tục nói có thể. Tôi áp sát vào cậu bạn, cố ý không nhìn người đang đứng trong mưa.

Hạt mưa đ/ập trên mặt ô, phát ra tiếng lách tách. Khoảnh khắc lướt qua Tần Phong, anh ấy nắm ch/ặt cổ tay tôi. Người vốn luôn nhẹ nhàng với tôi, lần này lại dùng lực mạnh đến mức khiến tôi đ/au.

Hốc mắt anh ấy đỏ hoe, giọng nói khàn đặc: “Kỳ Ngôn, cậu không thể…” Anh ấy nghẹn lại, dường như nuốt tiếng khóc nấc vào họng: “Cậu không thể không nói gì với tôi mà lại tuyên án t//ử h/ình tôi như thế. Tôi đã làm sai chuyện gì sao?”

Tôi dùng lực rụt tay lại, lắc đầu. Trong cổ họng như có một hòn than hồng rực, khiến mỗi lời tôi nói ra đều vô cùng khó khăn: “Không có, Tần Phong, anh không sai.” Là lỗi của tôi, tôi không nên thích trai thẳng.

“Chỉ là, tôi không muốn cái kiểu ở bên nhau như trước nữa.” Thật ra tôi rất thích mỗi phút giây ở bên anh, tất cả đều như viên kẹo tôi ăn tr/ộm được.

“Anh đừng nghĩ nhiều, là vấn đề của tôi. Tôi chỉ là... chỉ là cần một chút không gian riêng.” Anh thật sự quá tốt, Tần Phong, tôi thích anh. Nhưng anh có một thế giới rộng lớn hơn, tôi không thể ích kỷ kéo anh vào khu vực nhỏ hẹp của tôi.

Mắt Tần Phong đỏ gay, nhưng cố chấp không chớp: “Vậy tôi thay đổi được không? Tôi không dính lấy cậu nữa, cậu đừng không để ý đến tôi. Thật đấy, những chỗ nào làm cậu không thoải mái, tôi đều sửa được không?”

Cậu bạn bên cạnh đứng lặng tại chỗ ngượng ngùng, cầm ô tiến thoái lưỡng nan. Tôi sợ chỉ cần nán lại thêm một giây, vỏ bọc bình tĩnh của tôi sẽ tan vỡ hoàn toàn.

Tôi kéo cánh tay cậu bạn, gần như hoảng lo/ạn chui vào màn mưa. Tiếng nấc nghẹn tan vào mưa: “Anh rất tốt... Tạm biệt.”

Lần này, anh ấy không đuổi theo nữa.

13.

Đi thật xa, cho đến khi rẽ qua góc tường thư viện. X/á/c nhận anh ấy không còn nhìn thấy tôi nữa, tôi mới nói lời xin lỗi với cậu bạn kia.

Cậu trai liên tục xua tay bảo không sao, đề nghị đưa tôi về nhà thuê ngoài trường, tôi từ chối.

Đóng cửa lại, tôi trượt dài xuống sàn nhà theo cánh cửa, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Tiếng khóc nức nở kìm nén vang lên trong căn phòng trống trải.

Mãi đến khi khóc đến đầu óc mơ màng, tôi mới thất thần đi tắm, rồi lên giường.

Tôi cố gắng xua đuổi hình bóng đó trong mưa khỏi mắt mình, nhưng anh ấy lại đuổi theo vào tận trong mơ.

Đêm đó, tôi ngủ rất không yên.

Anh ấy trong mơ không còn đỏ mắt nữa, mà mặt mày lạnh lùng. Tô Ngưng bên cạnh mỉm cười nhẹ nhàng khoác tay anh ấy, bóng dáng hai người dần dần đi xa khỏi tôi.

Lúc tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm một mảng lớn.

Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ mờ, tôi cảm thấy lúc nóng lúc lạnh. Đo nhiệt độ cơ thể, quả nhiên là bị sốt rồi.

Xin phép giáo viên nghỉ, tôi rúc mình trong căn nhà thuê suốt cả ngày.

Trong lúc đó, có anh shipper giao đến một đống t.h.u.ố.c cảm, cùng với một tô canh gà á/c. Biết là ai gửi đến, mũi tôi cay cay, lại sắp không kìm được.

Lúc khóc thì không cảm nhận được mùi vị thức ăn. Nhưng món canh gà nóng hổi vào miệng, dạ dày quả thực dễ chịu hơn nhiều.

Danh sách chương

5 chương
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu