Không biết câu nào đã chạm vào nỗi đ/au của Giang Tụng, anh ấy bỗng bật dậy gi/ận dữ như muốn nổi đi/ên.
"Anh đừng nói nữa đi." Tôi buột miệng ngăn cản.
Khí thế hung hăng của Giang Tụng lập tức tan biến, nuốt trọn lời vào trong, ấm ức thỏ thẻ: "Ừ..."
Tôi: "......"
Trời ơi, chú cún sói này đáng yêu ngoan ngoãn quá đi mất.
Hóa ra mình thích anh ấy là đúng rồi.
Bình luận cười nghiêng ngả, bảo Giang Tụng là "bậc thầy sợ vợ", hễ Chương Tuyết chê tôi là lập tức cáu.
Tôi phớt lờ đám đông, nở nụ cười gượng gạo với Chương Tuyết: "Cậu cũng giỏi lắm mà, giờ đã thành 'đại sư Chương' rồi, tính toán đỉnh lắm nhỉ?"
Chương Tuyết cười khẩy, giọng đầy tự mãn ngụy trang dưới vẻ khiêm tốn: "Mọi người trêu thế thôi, tôi cũng cảm ơn lòng tốt của khán giả."
"Năm đó lên núi tu hành 5 năm, bói toán vốn là nghiệp vụ cơ bản."
"Thế cô tính ra dưới giường mình có người chưa?"
Vừa dứt lời, Chương Tuyết đơ người.
Cô ta bật cười, xoay camera về phía chiếc giường:
"Nhầm rồi Tinh Vãn, giường tôi thiết kế kín mít, làm gì có chỗ trốn?"
Bình luận cuồ/ng nhiệt:
[Đùa à? Kỳ Tinh Vãn n/ão phẳng chăng? Giường đại sư Chương nguyên khối thế kia, làm gì có khoảng trống?]
[Đại sư vừa chấm bài cô ấy bị quẻ x/ấu, giờ hù dọa trả th/ù à?]
Tôi mỉm cười: "Tôi đâu nói là gầm giường? Ý tôi là trong thân giường."
"Giường kín thế này, chắc phải có ngăn chứa đồ chứ?"
"Trong đó có người... không đầu... nhưng vẫn còn thở đấy."
Chương Tuyết đột nhiên biến sắc.
Mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy.
Bình luận
Bình luận Facebook