Tống Hành há hốc mồm: “Ơ, tôi có đâu đăng ký đi!?”
Nhưng Khương Dịch đã liếc mắt sang, chậm rãi nói: “Tôi chọn cậu.”
Tiếng lòng đi kèm: [Mình chọn cậu ta. Rồi trong 3 ngày ở M, mình sẽ từ từ quan sát. Chỉ quan sát thôi… ừm, có thể là trò chuyện chút chút… hoặc… hỏi xem cậu ta đã có người yêu chưa…]
Tống Hành: “Ôi trời ơi…”
Ngày lên đường, Tống Hành kéo vali, đầu óc nặng trĩu. Cậu cố lẩm nhẩm một câu như thần chú: “Không nghe, không nghe, không nghe nữa…”
Nhưng chỉ mới bước lên máy bay, chưa kịp ngồi yên, bên tai cậu đã vang tiếng lòng của Khương Dịch: [Ngồi cạnh rồi. Gần thật. Vai cậu ta đụng vào tay mình… Thôi ch*t, mình hơi căng…]
Tống Hành quay đầu nhìn Khương Dịch, người đàn ông ấy vẫn mặt lạnh như băng, mắt nhìn thẳng phía trước. Nhưng… tay lại khẽ rút về phía mình.
Tống Hành, bình tĩnh! Đây chỉ là sếp. Một người sếp… không bình thường một chút nào…
Tối đầu tiên ở khách sạn.
Hai người thuê phòng riêng. Nhưng khi Tống Hành đang tắm, điện thoại reo.
Khương Dịch gọi: “Tôi cần họp gấp, cậu xuống sảnh gặp tôi một chút.”
Cậu mặc vội quần áo, tóc còn ướt, chạy xuống.
Khương Dịch ngồi trong góc sofa sang trọng, một ly trà nóng đặt trước mặt. Cậu vừa đến, anh ngẩng đầu.
[Tóc ướt rồi. Nhìn như vừa dầm mưa… Gương mặt cậu ta lúc không đeo kính, nhìn hiền quá…]
Tống Hành thầm rít: Tôi nghe thấy hết đó sếp ơi!
Khương Dịch nói chuyện công việc khoảng 10 phút, giọng vẫn đều đều. Nhưng tiếng lòng thì… chệch hẳn quỹ đạo: [Ch*t ti/ệt… Sao cậu ta lại liếm môi vậy? Mình bị đi/ên rồi. Mình chắc chắn bị đi/ên rồi.]
Tống Hành: Không, tôi mới là người đang phát đi/ên…
Ngày thứ hai, hai người đi khảo sát công trình. Trời bất ngờ đổ mưa lớn, taxi không đón được.
Khương Dịch cởi áo vest, đưa cho Tống Hành: “Khoác tạm đi. Ướt rồi dễ cảm.”
Tống Hành vừa cảm động, vừa định từ chối thì…
[Áo mình còn mùi nước hoa. Không biết cậu ta có thích không… Tống Hành nhỏ hơn mình 5 tuổi. Nếu gọi mình là anh… nghe có kỳ quá không?]
Tống Hành: Sao ông suy nghĩ như đang viết tiểu thuyết tình cảm vậy?
Đêm cuối cùng, Khương Dịch gõ cửa phòng cậu.
“Tôi không ngủ được. Uống rư/ợu cùng tôi một chút được không?”
Tống Hành đắn đo vài giây. Rồi cũng gật đầu.
Hai người ngồi ở ban công khách sạn, rư/ợu vang đỏ sóng sánh trong ly. Khương Dịch hỏi: “Cậu nghĩ sao về tôi?”
Tống Hành hơi sững lại.
Rồi tiếng lòng của người đối diện vang lên, lần này thật rõ ràng – không còn ngập ngừng, không còn vòng vo: [Tôi thích cậu. Tôi biết mình không nên. Nhưng mỗi lần nhìn cậu, tôi lại không thể ngừng suy nghĩ.]
“Cậu có đang nghe thấy không, Tống Hành?”
Tống Hành quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu ấy.
Cậu không trả lời. Nhưng má cậu đỏ ửng, và ly rư/ợu trong tay nghiêng nhẹ.
Rư/ợu chưa làm cậu say. Nhưng ánh mắt của Khương Dịch… thì có thể.
Bình luận
Bình luận Facebook