Ngoài ra, sao cậu ta biết mấy hôm nay tôi đang "rụng dâu"?
Lâm Tri An - thằng em ruột ở chung nhà với tôi mỗi ngày còn không biết là tôi đang bị "dì cả" ghé thăm.
Mà tôi với Nguyên Tịnh, ngoài hôm thi đại học ra, cũng chỉ mới gặp lần đầu tiên…
"Đây là bí mật của em. Nếu chị muốn biết, thì phải trở thành bạn gái em trước đã."
"Á á á á!"
Chưa kịp nói gì, một đám học sinh do Lâm Tri An dẫn đầu bắt đầu sủa ầm lên.
Tôi đờ mặt quay lại, mới phát hiện có mấy cậu con trai lén lút tới nghe chúng tôi nói chuyện.
"Biến! Đừng có làm lo/ạn trước mặt chị tôi, không thì tôi đ/á thẳng mấy người ra khỏi nhà bây giờ."
Phải nói là Lâm Tri An cũng còn chút tình nghĩa, xua lũ bạn lắm chuyện đi chỗ khác.
Chỉ còn lại một mình nó, gãi đầu gãi tai, nhìn tôi rồi nhìn Nguyên Tịnh.
"Chuyện này… em đồng ý."
"Nhưng chị à, chị phải đối xử với Nguyên Tịnh cho tốt đấy, người ta vẫn là trai tân chưa yêu ai lần nào, còn là hàng hiếm sạch sẽ đấy nhé."
Tôi bị cái kiểu "đứng về phía người ngoài" của nó làm tức muốn cười.
"Đến lượt mày đồng ý à? Cút đi mà nướng xiên thịt của mày!"
Tôi cũng nhận ra nhóm bạn Lâm Tri An lâu lâu lại len lén liếc về phía tôi và Nguyên Tịnh.
Tôi thật sự không muốn bị biến thành đề tài tám chuyện kiểu "chị lớn yêu phi công trẻ" giữa đám bạn học, nên thẳng tay kéo Nguyên Tịnh lên lầu.
Vừa đến tầng thượng, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tri An, kèm theo cái sticker mặt mếu to tướng và dòng chữ muốn ăn đò/n:
"Chị à, yêu đương thì được, nhưng đừng có… ăn trái cấm sớm quá nha…"
Tôi chỉ liếc qua một cái rồi tắt ngay điện thoại, sợ Nguyên Tịnh nhìn thấy thì cả hai lại ngượng.
Trên sân thượng, ba tôi từng đặt một chiếc ghế xích đu.
Tôi và Nguyên Tịnh mỗi người ngồi một nửa.
"Nói đi, bí mật của em là gì?"
Nguyên Tịnh quay sang, vẫn là ánh mắt ngoan ngoãn đến không thể tin nổi:
"Đợi thêm chút nữa nhé. Bây giờ chị vẫn chưa là bạn gái em."
"Một mối qu/an h/ệ lành mạnh, đúng tiến trình, cần phải có giai đoạn em theo đuổi chị đàng hoàng."
Tôi suýt nghẹn:
"Em tưởng yêu đương là làm toán hả? Còn có bước 1 bước 2 bước 3 nữa?"
Nguyên Tịnh lắc đầu:
"Em muốn yêu chị một cách lâu dài, trưởng thành và nghiêm túc."
"Một mối qu/an h/ệ không đ/ứt gánh giữa đường thì không thể đi sai bước nào."
"Nhưng em mới mười tám tuổi thôi đấy."
"Không định tranh thủ thanh xuân yêu vài người, ngắm thêm mấy cô xinh đẹp nữa à?"
Tôi thật sự không tin.
Đàn ông ai chẳng mê gái đẹp.
Nghe tôi nói vậy, mặt Nguyên Tịnh lập tức biến sắc.
Cậu ta mím ch/ặt môi một lúc, rồi mới chậm rãi hỏi:
"Chị cũng nghĩ như vậy à? Nếu vậy… em có thể chờ."
"Em chỉ muốn làm người bạn trai cuối cùng của chị."
Trời ơi, phát ngôn kiểu nam chính ngôn tình thế này, càng khiến tôi tò mò muốn biết bí mật của cậu ta.
Tôi nửa đùa nửa thật đe dọa:
"Vậy chọn đi, hoặc là bây giờ quen chị, hoặc là sau này em theo đuổi, chị sẽ từ chối phũ phàng."
"Sau đó, vĩnh viễn không còn cơ hội nào nữa đâu đấy."
Tay Nguyên Tịnh nắm lấy thành ghế, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, căng thẳng thấy rõ.
Rõ ràng nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhưng quan điểm yêu đương lại già như ông cụ non.
Ấy vậy mà… tôi lại thấy rất hợp khẩu vị.
Tôi là kiểu người lớn lên với một khoảng trống trong lòng - thiếu cảm giác được yêu thương đầy đủ.
Nên cái cách mà cậu ta nghiêm túc và chân thành với tôi như vậy, thật sự khiến tôi thấy được xoa dịu.
"Vậy… chị ơi, sau này có thể đừng bỏ rơi em được không?"
Lại nữa rồi, lại là những câu nói tự ti ngập tràn ánh mắt.
Bình luận
Bình luận Facebook