Bùi Hành Chi mỉm cười từ chối người thứ năm đến bắt chuyện, cuối cùng cũng đợi được lúc anh ấy ở một mình.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước về phía anh.
"Em là Tô Trình, cũng là sinh viên Đại học A. Em là Omega, anh cũng là Omega... Chúng mình kết bạn được không?"
Lời vừa dứt, vài ánh mắt tò mò đổ dồn về phía này. Có tiếng cười khúc khích vang lên không xa: "Giờ người ta tán tỉnh kiểu cao cấp thế này cơ à? Diễn hơi quá đấy."
Một tràng cười rộ lên.
Chỉ cần Bùi Hành Chi lạnh lùng liếc qua, tất cả im bặt như có phép thuật, lẹ làng giải tán.
Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe miệng nhếch lên phát ra tiếng cười khẽ: "Omega? Kết bạn?"
Tôi gật đầu lia lịa, trong bụng mừng thầm có cửa rồi.
"Vâng... Được chứ ạ?"
Bùi Hành Chi cúi mắt, giọng thong thả: "Đương nhiên rồi. Dù sao... chúng ta đều là Omega cả mà."
Tim tôi nhảy tưng tưng, đang định thêm mấy câu đường mật thì góc mắt chợt trông thấy bóng người cao lớn đang tiến lại gần.
Là Lục Diễn. Anh ta nhanh chóng áp sát.
"Cậu làm gì ở đây?"
Câu hỏi hướng thẳng về phía tôi.
Trước khi xuyên qua, nhân vật phụ này đã theo đuổi Lục Diễn được một thời gian.
Theo như tôi biết, ít nhất đã gửi ba bức thư tình, năm hộp cơm hình trái tim - tất nhiên số phận chúng đều nằm trong thùng rác.
Linh tính mách bảo chuyện không ổn.
Ba mươi sáu chước, chạy là thượng sách.
"Em có việc bận, xin phép về trước ạ."
Vừa xoay người định chuồn, cổ áo đã bị Bùi Hành Chi túm ch/ặt.
"Chạy đi đâu thế, bạn mới của tôi?"
Tôi ngây ngô ngoảnh lại, tay Bùi Hành Chi đã thọc thẳng vào túi áo rút điện thoại.
"Tôi vẫn chưa có số của cậu."
Đành cắn răng quét mã QR của Bùi Hành Chi.
"Giờ thì được rồi chứ? Em về trước nhé."
Lúc này, Lục Diễn giơ tay chặn đường.
"Đứng lại. Tôi cho phép cậu đi à?"
Trời ơi mấy người này đúng là ông hoàng bà chúa thật.
Anh ta tiếp tục: "Để theo đuổi tôi mà phải xuống nước tiếp cận cả người xung quanh, cậu không thấy phiền à?"
Tôi: "Hả?"
Lục Diễn: "Đừng giả ng/u. Hạng người như cậu tôi gặp nhiều rồi."
Đúng là cảnh chó cắn nhau.
Không thể để Bùi Hành Chi hiểu nhầm tôi tranh giành Alpha với anh được.
Tôi vội quay sang Bùi Hành Chi, mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt: "Em không tranh đàn ông của anh đâu, em từ bỏ Lục Diễn rồi. Anh đừng gi/ận nha?"
Lục Diễn sững người: "Tôi không có ý đó... Khoan đã, cả tôi và anh ấy đều là Al..."
Chưa nói hết câu, Bùi Hành Chi đã mím môi nhoẻn cười: "Được, cậu tự nói đấy nhé."
Khi tôi rời đi, Lục Diễn uống cạn ly rư/ợu, quay sang Bùi Hành Chi: "Tô Trình làm sao vậy? Cậu ta không biết anh là Alpha, hơn nữa là Alpha đỉnh cấp?"
Bùi Hành Chi không đáp, khóe miệng cong lên nụ cười mỉm.
Rất lâu sau, ánh mắt anh đậu trên bóng lưng tôi, trầm giọng:
"Thú vị đấy."
Bình luận
Bình luận Facebook