Làm xong bài tập, tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Vừa bước ra đã nghe thấy tiếng xì xào từ góc khu vực nghỉ ngơi.
Nhìn kỹ thì ra một nhóm tiểu thư đang ngồi buôn chuyện.
Lắng tai nghe thì nhân vật chính hóa ra lại là tôi.
"Không ngờ Quý Hoài Thanh thật sự có vị hôn thê nhỉ?"
"Trông bình thường quá, ng/ực không có, mông cũng chẳng đầy đặn, không hiểu Quý Hoài Thanh thích cô ta ở điểm nào?"
"Nghe nói còn là đứa mồ côi, nhà không có gì nương tựa. Quý Hoài Thanh là người thừa kế, sao lại cưới loại này chứ?"
Một cô quay sang hỏi người khác:
"Này Hân Hân, nghe nói Tiêu gia muốn liên minh với Quý gia. Tôi thấy hai người mới xứng đôi vừa lứa, quen biết bao năm lại môn đăng hộ đối."
"Cô kia nghe đâu là do Quý lão gia đặt vấn đề hôn ước từ bé, Quý Hoài Thanh sao có thể thích được? Trông như học sinh tiểu học ấy."
Mấy người bịt miệng cười khẩy.
Còn vị Tiêu Hân kia thì ngạo nghễ hừ lạnh:
"Trông như trẻ con thế mà đã biết dụ đàn ông rồi đấy."
Tôi đứng nguyên tại chỗ, lửa gi/ận cuộn trào trong ng/ực.
"Cuộc sống vốn vô vị, cóc nhái lại đi bình phẩm loài người."
Mấy cô nàng đồng loạt biến sắc.
"Ồ, đây là học sinh cấp một nào vậy?"
"A, thì ra là đứa bám đuôi nhà họ Quý. Bọn chị cũng hơi gh/en tị với em đấy, trẻ tuổi đã khéo chiều chuộng đàn ông thế."
Tôi khẽ cười, ánh mắt quét qua cả nhóm:
"Em cũng ngưỡng m/ộ các chị lắm. Tuy không còn trẻ nhưng da dẻ dưỡng ẩm tốt quá, dày gấp mấy lần người thường."
"Ý cô là sao?"
Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Ý em đen trắng vậy thôi, chị không hiểu tiếng mẹ đẻ à?"
"À, rảnh thì nhờ ba mẹ đẻ thêm em bé đi."
Cả nhóm nghiến răng nghiến lợi.
Tôi hả hê, không thèm để ý bọn họ nữa.
Vừa định rời đi, Tiêu Hân bất ngờ giơ chân chặn tôi.
Tôi mất thăng bằng, đầu gối đ/ập xuống nền.
"Ôi chao, đâu cần hành lễ lớn thế."
Tiếng cười khúc khích vang lên xung quanh.
Má, nhịn được sao?
Tôi trực tiếp nắm tay quật cô ta xuống đất.
Từ nhỏ tôi đã học đủ loại lớp năng khiếu, duy chỉ có võ tự vệ là theo đuổi đến cùng.
Tiêu Hân chưa kịp phản ứng, rú lên thất thanh.
"A... cô... cô dám!"
Làm tôi ù cả tai.
"Im!"
Tôi chỉ thẳng vào mặt cô ta quát.
Tiêu Hân sững sờ.
Vài giây sau, cô ta chợt sáng mắt:
"Anh Hoài Thanh, anh tới rồi!"
Nhìn thấy Quý Hoài Thanh đang tiến lại gần, cô ta khóc nức nở.
Giãy giụa định lao vào lòng anh.
Tôi đâu để yên?
Tôi nhanh chân ôm chầm lấy Quý Hoài Thanh, giọng nỉ non:
"Hu hu chú tới rồi. Cô này đ/á/nh em."
"Cô ấy x/ấu tính lắm."
"Đầu gối bầm tím đ/au quá chừng..."
Tiêu Hân nằm dưới đất, mặt mày ngơ ngác.
"Cô... cô..."
Cô ta vật vã đứng dậy, lỡ giẫm phải váy dạ hội xa hoa.
"Chú ơi em sợ, nhìn cô ấy còn muốn đ/á/nh em kìa..."
Tiêu Hân tức đến mức nói không ra lời:
"Tôi... tôi không có..."
"Anh Hoài Thanh, anh phải minh oan cho em..."
Quý Hoài Thanh trầm mặt, ánh mắt lạnh băng quét qua Tiêu Hân:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi và Tiêu tiểu thư chỉ từng học chung vài năm, hai nhà có hợp tác làm ăn. Tiêu tiểu thư họ Tiêu, tôi họ Quý, không biết tiếng "anh" này xưng hô thế nào?"
"Chúng ta thân thiết đến mức đó sao?"
Tiêu Hân r/un r/ẩy dưới ánh mắt ấy, nước mắt lưng tròng nhưng không dám hống hách nữa.
"Em... em chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Cô ta ấp a ấp úng, không tìm được lý do.
Quý Hoài Thanh chuyển giọng:
"Vả lại, hôm nay tôi tới không phải để xử án. Tôi tới đây là để làm hậu thuẫn cho người nhà tôi."
"Xin lỗi đi."
Giọng điệu dứt khoát không khoan nhượng.
"Anh Hoài Thanh, em thật sự không đ/á/nh cô ấy. Là cô ta..."
Quý Hoài Thanh một tay đỡ tôi, tay kia xoa nhẹ vết thâm:
"Tiêu tiểu thư nói người nhà tôi đ/á/nh cô?"
"Em ấy còn nhỏ dại biết gì?"
Tôi lí nhí phụ họa: "Đúng rồi mà..."
"Cháu mới là học sinh tiểu học, sao địch nổi cô chứ..."
Tôi cố ý bắt chước giọng điệu châm chọc.
"Cô... cô..."
Tiêu Hân tức gi/ận nghiến răng ken két.
"Xin lỗi, đừng để tôi nhắc lại."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Tiêu Hân vật lộn vô ích, mặt tái mét, cuối cùng cúi đầu r/un r/ẩy:
"Xin... xin lỗi."
Bình luận
Bình luận Facebook