Chưa để tôi kịp giải thích, nụ cười trên mặt Đoàn Dịch tươi rói.
"Có gì to t/át đâu, mấy ngày mày và A Dụ không ở đây, A Nghiêu toàn ngủ với tao mà."
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Kỷ Dã chĩa thẳng vào tôi, sắc mặt hắn hơi khó coi.
Ôn Dụ ở phía bên kia đang sắp xếp đồ, cũng dừng tay, bầu không khí xung quanh hắn đột nhiên lạnh đi.
Đoàn Dịch lại như không nhận ra gì, vẫn thúc giục hỏi tôi, sao chưa đi vệ sinh.
Mỗi khi hai hoặc cả ba người họ có mặt, khí thế của họ luôn tạo thành áp lực lớn, khiến tôi không kìm được mà sợ hãi.
Như lúc này, tôi chỉ dám rụt rè phản kháng với Đoàn Dịch: "Tớ thấy cậu đã thay nệm mới rồi, đừng có mượn giường tớ nữa."
Đoàn Dịch lấy gối của cậu ta khỏi giường tôi rồi cười nhẹ: "Ôi, A Nghiêu thật vô tình."
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của người khác, vội vã đi vệ sinh rồi leo lên giường.
Nhưng...
Khi thức dậy vào sáng hôm sau và soi gương, tôi choáng váng.
Trên xươ/ng quai xanh lại xuất hiện một chuỗi vết đỏ lấm tấm như sao!
Sau khi suy luận ra 'thủ phạm' của những vết đỏ trong đầu, tôi bảo Ôn Dụ đi đến thư viện trước, rồi đi tìm Kỷ Dã một mình.
Chuyên ngành của hắn khác với tôi và Ôn Dụ, tôi đến đúng lúc hắn vừa tan học.
Đang lúc tôi băn khoăn không biết hỏi thế nào về việc có phải hắn đã lén hôn tôi lúc nửa đêm không, thì hắn bị ai đó gọi với lại.
Là Đoàn Dịch.
Bình luận
Bình luận Facebook