1.
Ba trăm hai mươi sáu lần.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nhìn chiếc cổ trắng ngần của Trì Tự, tôi đã nuốt nước bọt ba trăm hai mươi sáu lần.
Thơm quá.
Thơm đến mức đầu óc m/a cà rồng của tôi mơ màng, cả người r/un r/ẩy.
Đôi răng nanh nhỏ đã bị mài tới mài lui sắp bằng phẳng đến nơi rồi, nhưng tôi vẫn chưa hút được ngụm nào.
Chỉ khi cậu ấy ngủ say, tôi mới dám len lén leo lên giường cậu ấy nhấm nháp một chút cho đỡ thèm.
Nhưng hiện tại là ban ngày, tôi chỉ còn cách chịu đựng.
Có lẽ tiếng “xịt” của tôi quá lớn, cuối cùng Trì Tự không nhịn được ngẩng đầu nhìn tôi:
“Tô Dạng, có phải cậu đói bụng không?”
'Bùm' một cái mặt tôi đỏ ửng lên, lắp bắp nói: “Không... không đói bụng, chỉ là tôi thấy hơi đ/au răng.”
Thèm khát m/áu của cậu ấy đến mức không chịu nổi, thèm đến đ/au đớn.
“Có cần tôi ra phòng y tế m/ua cho cậu ít th/uốc không?”
“Không cần, không cần đâu, tôi ngủ một lát là tốt rồi, ngủ một lát là tốt rồi.”
Nói xong tôi vội vàng rút đầu vào trong màn, cậu ấy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Có màn che, cuối cùng tôi cũng dám nhe răng nanh ra, rốt cuộc nước miếng thôi không chảy nữa.
Từ năm trăm năm trước, các chủng tộc đã cùng tồn tại với loài người.
Dù là heo tinh, hồ ly tinh, hay m/a cà rồng, con người, đều được hưởng quyền lợi bình đẳng, cùng chung sống trong thế giới này.
Tuy nhiên, vẫn luôn có những chủng tộc e ngại kẻ th/ù không đội trời chung của mình như trước.
Chẳng hạn như sư tử và linh cẩu, hà mã và cá sấu, m/a cà rồng và người sói...
Vậy nên tôi vẫn luôn không dám để lộ bộ mặt thật, sợ ngày nào đó không có mắt đắc tội người sói, bị x/é thành mảnh vụn.
Bởi tôi là một m/a cà rồng khiếm khuyết.
Thấy m/áu liền chóng mặt thì thôi đi, mỗi tháng trăng tròn lại rơi vào trạng thái b/ạo l/ực, tấn công không phân biệt.
Dù lực sát thương gần như bằng không, nhưng các trưởng lão nói như vậy càng làm mất mặt dòng dõi m/a cà rồng.
Chỉ có uống đều đặn dùng loại th/uốc bí truyền của họ luyện chế mới có thể tạm thời kìm hãm.
Đến khi mối duyên định mệnh xuất hiện, đ/á/nh dấu lẫn nhau mới có thể chữa lành hoàn toàn.
Cho đến ba ngày trước, khi Trì Tự bị thương trong lúc chơi bóng.
Nhìn dòng m/áu đỏ tươi đang chảy của cậu ấy, tôi lập tức bị kích động đến đỏ cả mắt, cơ thể gào thét: “Hút cạn cậu ấy đi, hút cạn cậu ấy đi.”
Lạ là lần này tôi không chỉ không chóng mặt mà còn muốn hút.
Về sau, tôi phát hiện ra sự đặc biệt của Trì Tự.
M/áu của cậu ấy không chỉ có sức hấp dẫn trí mạng với tôi mà còn có thể xoa dịu trạng thái b/ạo l/ực của tôi.
Hơn nữa, tôi chỉ có ham muốn hút m/áu đối với riêng cậu ấy.
Nhưng tôi vẫn không dám hút m/áu cậu ấy.
Vì một khi vi phạm quy tắc chung sống, tôi sẽ bị Tòa án xử tử.
Vậy nên bây giờ, tôi chỉ có thể trông mòn con mắt.
Haizz…
Nếu như Trì Tự tự nguyện cho tôi hút hai ngụm thì tốt biết mấy.
Bình luận
Bình luận Facebook