Những mỹ nhân khác đều bị tống vào nhiễm phường, chỉ riêng Hồng Chúc được giữ lại.
Hắn đã có ý h/ãm h/ại ta, đương nhiên ta phải khiến hắn trả giá.
Sau mấy ngày bận rộn xử lý chính sự, Minh Vô Thu dẫn ta đến thiên lao.
"Điện hạ của ta sao lại khiến người đời si mê đến thế."
Ta vừa đi được mấy bước đã thấy mỏi, liền níu lấy vạt áo Minh Vô Thu làm nũng. Hắn đành thở dài, dừng chân bế ta lên.
Theo lời Minh Vô Thu, hễ hắn vắng mặt là có kẻ thừa cơ xâm nhập.
Mà trong số đó, kẻ đê tiện nhất chính là Thẩm Tình Phương.
—
Lần trước khi ta bị Thẩm Tình Phương phát hiện, hắn không hề tiết lộ ra ngoài. Coi như thức thời. Ta hài lòng, liền mời hắn uống rư/ợu.
Có lẽ đó là lần đầu hắn uống, cổ áo đỏ ửng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào ta.
Trong thoáng chốc, ta phảng phất thấy bóng dáng Minh Vô Thu nơi hắn.
Nhưng chưa bao lâu sau, Minh Vô Thu thật sự xuất hiện, ngang nhiên kéo ta đi.
"Điện hạ thật chẳng hiểu lòng người. Hễ thấy ai đẹp là lại h/ồn xiêu phách lạc."
"Ngươi mới là đồ ngốc!"
"Ta là thái tử điện hạ, đương nhiên ai cũng muốn ve vuốt ta."
Bị ta chặn họng, Minh Vô Thu nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng mới nói một câu kỳ quặc:
"Thẩm Tình Phương ấy à? Hắn thèm khát roj của ngài."
"Ngươi nói nhảm gì thế? Roj đ/á/nh người đ/au thấu xươ/ng, ai lại bi/ến th/ái đến vậy?"
Minh Vô Thu há hốc miệng.
Rồi ngậm ch/ặt.
Sắc mặt khó coi.
Hừ, ta biết ngay hắn không cãi lại được mà.
—
Sau đó, Minh Vô Thu bị phụ hoàng phái ra ngoài kinh thành điều tra vụ Hoằng Vương mưu phản.
Chẳng ngờ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cả phụ hoàng lẫn mẫu phi ta đều qu/a đ/ời.
Bầy sói vây quanh, ta lại chìm đắm trong bi thương.
Khoảng thời gian ấy, may mà có Thẩm Tình Phương bên cạnh...
—
"Tội thần bái kiến bệ hạ."
Dù đang bị giam trong ngục tối, Thẩm Tình Phương vẫn giữ dáng vẻ tiêu sái tự tại.
Hắn nhìn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Ta biết hắn vẫn cúi đầu trước ta.
"Ngươi sao..."
"Là ngươi sao? Chân ngươi đã lành chưa?" Lời ta bị c/ắt ngang bởi một giọng nói vui mừng.
Mái tóc vàng của A Tư Đề Á lấp lánh trong bóng tối nhà lao, như ánh trăng tỏa sáng.
"Điện hạ, nô tài vô dụng, hu hu, thật có lỗi với điện hạ!"
Tiểu Xuân Tử cũng ở đây?!
"Chỉ có thể thả được hai người."
Minh Vô Thu hứng thú nhìn ta, ghé sát tai thì thầm:
"Điện hạ muốn thả ai thì thả, tất cả tùy ý điện hạ."
Bình luận
Bình luận Facebook