Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ngoại truyện
Bị Lục Trì Hành “b/ắt c/óc” về nhà, việc đầu tiên hắn làm là đưa tôi đến bệ/nh viện kiểm tra toàn diện. Sau khi x/á/c nhận tôi và em bé đều khỏe mạnh, hắn mới chịu yên tâm.
Sau đó là trọn gói "lấy giấy kết hôn – tổ chức cưới – quay video – tuyên bố toàn dân đều biết". Đoạn phim cưới được dựng lại thành một video lãng mạn, phát đi phát lại trên màn hình tòa nhà trụ sở công ty Dược phẩm Hằng Duệ, lại còn đăng báo công khai. Thành ra, cả thành phố đều biết tôi là ai, muốn chạy cũng chẳng thoát.
Vừa kết thúc lễ cưới, Lục Trì Hành liền sắp xếp cho tôi tham gia khóa học tiền sản.
Phải nói hắn thật sự rất ham học. Dù mỗi ngày đều bận ở công ty, hắn vẫn cố gắng dành thời gian đi học cùng tôi. Hắn ghi chép cẩn thận hơn cả tôi, quyển sổ ghi chú gần như không rời tay. Lúc nào bận quá không đến được, hắn còn nhờ thư ký Dương đi học thay.
Tôi thì được lợi rồi. Dù sao cũng có người “chống lưng”, nên tôi cứ thản nhiên… ngủ gật giữa buổi học.
Chỉ là còn một khóa khác khiến tôi đ/au đầu — lớp học “kỹ năng nói chuyện” mà Lục Trì Hành chưa hề quên. Hắn bảo thư ký Dương đăng ký cho tôi lại lần nữa. Lần này không ai giúp tôi ghi chép, buổi tối hắn về còn tra hỏi xem tôi học hành thế nào.
Nhưng lớp nói năng đó thật sự nhàm chán. Phần lớn là mấy bài đạo lý, còn lại toàn luyện hơi, luyện lưỡi, đọc diễn văn, thực hành giao tiếp. Học đến mức tôi thấy mình sắp biến thành… robot AI rồi.
Tôi không muốn học nữa, nói bóng nói gió mấy lần mà Lục Trì Hành chẳng mảy may phản ứng. Hắn chỉ nhìn tôi đăm chiêu, hoặc tiến lại gần, muốn cắn lên môi tôi một cái, làm như chẳng hề nghe thấy tôi than vãn.
Cuối cùng, người c/ứu tôi lại là Kỷ Trần, bạn cùng lớp học tiền sản.
Đúng vậy, cậu ta cũng ở đây — do Cố Triều đưa tới vào tháng thứ hai sau khi tôi quay về.
Biết tôi cũng học ở lớp đó, Kỷ Trần trông như con mèo xù lông, ngày nào cũng né tôi. Thi thoảng chạm mặt thì đỏ mặt, không nói nổi một câu, vội vàng tránh đi.
Thấy vậy tôi lại thấy buồn cười, càng muốn trêu cậu ta hơn.
Kỷ Trần và Lục Trì Hành giống nhau ở chỗ đều “kiêu ngầm”, chỉ khác là Kỷ Trần mềm mỏng, dễ x/ấu hổ hơn, còn Lục Trì Hành thì kiêu ngạo thật sự.
Đối phó kiểu người như Kỷ Trần chỉ cần nhẹ nhàng vuốt theo, khen ngợi đôi chút, tỏ vẻ ngưỡng m/ộ là cậu ta mềm lòng ngay. Vài lần như thế, chúng tôi đã trở nên thân thiết, nói chuyện chẳng còn ngại ngùng.
Một hôm, Kỷ Trần ngồi vắt vẻo trên sofa, dáng vẻ y như một “chuyên gia tình trường”, nghiêm túc nói với tôi:
“Văn Cẩn, cậu đúng là vô dụng, chuyện nhỏ vậy cũng không giải quyết được. Cậu chẳng có tí kỹ năng dỗ chồng nào à?”
Tôi ngồi đối diện, rút sổ ra chuẩn bị ghi chép, làm bộ ngoan ngoãn:
“Trước giờ chưa ai dạy, nay gặp được cao nhân rồi, tôi xin thành tâm học hỏi!”
Cậu ta lập tức tươi cười, ghé lại gần hỏi:
“Cậu có biết vì sao Lục Trì Hành cứ bắt cậu đi học nói chuyện không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Ờm… chắc vì tôi nói chuyện khó nghe, lại chẳng biết nhìn hoàn cảnh.”
Kỷ Trần cười khẽ, nghiêng đầu nói nhỏ:
“Vậy thì cậu phải học cách nói cho đúng lúc, đúng chỗ. Còn nữa, miệng phải ngọt ngào một chút, ngày nào cũng phải dỗ hắn vui, nhất là khi ở trên giường thì…”
Sau khi nghe xong cả loạt “bí kíp kỹ năng giường chiếu” mà Kỷ Trần truyền dạy, mặt tôi đỏ bừng, chỉ biết lí nhí nói:
“Cao nhân, tôi ngộ ra rồi!”
Chương 6
Chương 199
Chương 151
Chương 441
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook