Mãi đến ngày hôm sau, tôi mới hiểu ý nghĩa câu nói cuối cùng của anh. Công ty nước ngoài hợp tác gần năm năm, người nắm quyền lực thực sự lại là Du Tông. Anh phớt lờ tiếng xôn xao bùng lên trong phòng họp, thong thả bước đến bên tôi, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Lâu rồi không gặp, tổng giám đốc Giang."
Nụ cười rạng rỡ mà kiêu ngạo.
Tôi vừa chìm vào giấc ngủ nhờ th/uốc an thần vào nửa đêm hôm qua, đầu óc vẫn còn mụ mị. Tôi ngồi đó, vẻ ngoài lạnh lùng xa cách như thường lệ, nhưng thực ra chẳng biết phải phản ứng thế nào. Du Tông tự giới thiệu qua loa rồi bắt đầu tiến hành cuộc họp. Sau một đêm bình tĩnh, những bực bội và nóng nảy mất kiểm soát của anh đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, ánh mắt anh sắc bén, nét mặt góc cạnh, khí chất vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sao lại có thể là anh chứ? Mối hợp tác ổn định lâu dài này đã mở ra vùng kinh doanh mới, né tránh rủi ro thương mại trên thị trường quốc tế... Quan trọng nhất, nó đã c/ứu vãn nhà họ Giang khi ấy đang chênh vênh. Tôi luôn biết ơn và trân trọng, nhưng... sao lại có thể là anh chứ?
Tôi cố gắng đào bới từ những giao thiệp suốt năm năm qua để tìm ra chi tiết bị xem nhẹ: không bao giờ họp qua video, email chúc mừng sinh nhật đúng giờ, và giữa cuộc họp bất chợt thốt lên: "Thành phố bên ấy đang có tuyết rơi..."
Một hơi ấm phủ lên đùi tôi, xoa nhẹ nhàng. Tôi gi/ật mình tỉnh táo, toàn thân bỗng căng cứng. Du Tông vẫn dán mắt vào màn hình lớn, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời, nhưng tay vẫn không chịu buông ra.
"Phản ứng lớn thế, diễn xuất tệ đi rồi."
Sau cuộc họp, anh chặn tôi ở cửa văn phòng. Tôi e ngại công ty đông người nhiều mắt, đành để anh vào. Anh nhìn quanh một lượt, thong thả tiến đến bàn làm việc của tôi: "Thấy không, biểu cảm của đám nhân viên em. Thật nhớ quá—"
"Hồi đó cũng vậy, vẻ mặt như sắp đ/á/nh nhau của chúng ta khiến người khác không dám thở mạnh, nhưng thực ra..."
Anh dừng lại bên bàn, quay người chậm rãi, nhướng mày về phía tôi: "Tối hôm đó em nằm lên người anh, thở không nổi."
Bàn tay buông thõng bên hông nắm ch/ặt.
"Chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại nữa..."
Cạch.
Tiếng máy đếm. Tôi ngẩn người, nhíu mày bước lại gần: "Đừng động lung tung đồ của tôi."
Du Tông tránh tay tôi: "997, nghĩa là gì?"
"Không có ý nghĩa đặc biệt."
Anh cúi mắt nghịch nó, chiếc máy đếm kim loại trở nên bé nhỏ trong tay anh. Tiếng cạch lại vang lên hai lần nữa, những con số trên đó trở về số không.
Về không thì về vậy, dù sao...
"Chẳng lẽ là số lần nhớ đến anh?"
Trái tim tôi đ/ập hụt một nhịp. Con người này, làm việc gì cũng luôn thong dong tự tại. Học hành cũng vậy, sự nghiệp cũng vậy, suy nghĩ của tôi cũng vậy... luôn dễ dàng nắm bắt.
"Không phải."
Mặt tôi cứng đờ, giọng nói khô khốc, chuyển đề tài một cách gượng gạo: "Cái công ty đó... sao lại thành của anh?"
Du Tông cuối cùng cũng đặt máy đếm xuống, ngẩng mặt nhìn tôi.
"Sao lại không thể là anh?"
"Chúng ta đã chia tay rồi."
"Giang Mạnh. Làm ơn tỉnh táo lại. Là em đơn phương đề nghị chia tay, từ đầu đến cuối anh chưa từng đồng ý."
Không đồng ý thì sao? Chúng ta đã thực sự xa cách năm năm rồi.
Văn phòng cách âm rất tốt, một khi không còn tiếng người, trở nên tĩnh lặng khác thường.
Sau hồi lâu đối mặt trong im lặng, tôi đầu hàng trước: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Anh trả lời rất nhanh: "Không được kết hôn."
Tôi đáp lại cũng nhanh: "Xin lỗi, không thể."
Du Tông nhìn chằm chằm tôi: "Không được kết hôn với người khác."
......
Đột nhiên nhận ra, hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng. Bộ vest cao cấp màu tối, giày da cùng tông, thắt lưng, phụ kiện phối chỉn chu, phần đuôi tóc gọn gàng...
Lịch lãm bảnh bao, khó mà không nhớ về ngày ấy, anh quỳ một gối giữa căn phòng ngập hoa.
"Lại định cầu hôn à?"
Tôi cười: "Bị từ chối một lần rồi, còn muốn bị từ chối lần nữa sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook