Trương Thuận đầu óc gần như n/ổ tung.
Cả người ông ta run lên bần bật, cố nặn ra một nụ cười nhăn nhở, méo mó hơn cả khóc:
"Cô… cô muốn trả th/ù cho lão đạo sĩ Doãn? Chuyện bao năm rồi, cần gì phải thế? Tỉnh táo đi nào!"
Ông ta chỉ tay quanh phòng, giọng gấp gáp:
"Tôi có thể cho cô… một cuộc sống giàu có không tưởng. Nhìn xem, tất cả cổ vật quý giá ở đây—cô cứ việc lấy! Tất cả đều là của cô!"
Tôi đứng im, không nói một lời.
Chậm rãi, tôi đưa tay lên miệng, cắn nát đầu ngón trỏ.
Một giọt m/áu đỏ tươi rơi xuống. Tôi cúi đầu, nhỏ nó ngay chính giữa trán hắn.
Đồng tử Trương Thuận giãn to, trong một khoảnh khắc ông ta thấy mình lọt vào hành lang chật hẹp âm u ngày ấy.
Răng nhọn hoắt của Hải Nữ đ/âm sâu vào thịt da, vô số cánh tay từ bóng tối vươn ra, xiết ch/ặt lấy từng thớ thịt hắn.
M/áu tươi ứa ra từ lớp thịt rữa nát, Trương Thuận rên rỉ van xin:
"Tha cho tôi! Tôi sẽ giao hết tài sản! Tất cả đều cho cô!"
Tôi khúc khích cười, thong thả nói:
"Vội gì chứ?"
"45 oan h/ồn trên con tàu năm ấy, ngươi phải lần lượt nếm trải nỗi thống khổ lúc lâm chung của từng người."
"Vả lại"
Tôi ngước nhìn ông ta, nụ cười nhạt kéo dài tận mang tai.
"Câu chuyện thứ ba của tôi… vẫn chưa kết thúc.
Vội vàng chi vậy?"
Tôi cúi sát, thì thầm:
"Câu chuyện thứ ba…là về mỡ người."
Bình luận
Bình luận Facebook