Việt Quá Nhất Chỉ Hà

Chương 8

29/07/2024 21:49

8.

Tạ Chi Hà đưa tôi về nhà, sau đó rời đi mà không nói thêm lời nào.

Tôi ngẩn người ngồi trên sofa, tim đ/ập lo/ạn nhịp, cổ họng nghẹɴ ngào.

Trần Đình nhắn tin hỏi tôi rằng tôi cảm thấy thế nào.

Tôi lau nước mắt.

[Không biết nữa.]

Trần Đình: [Vậy để tớ hỏi kiểu khác, anh ấy có nói sẽ không muốn gặp lại cậu nữa không?]

Mắt tôi sáng lên.

[Hình như không.]

Trần Đình nhẹ nhàng khuyên nhủ.

[Vậy anh ấy có xóa hoặc chặn tin nhắn của cậu không?]

Tôi im lặng một lúc, lén lút đưa Tạ Chi Hà ra khỏi danh sách đen rồi trả lời.

[Cũng không.]

[Vậy thì ổn rồi. Anh ấy hoàn toàn không muốn chia tay cậu, dỗ dành đàn ông không khó, đặc biệt là dỗ dành một người đàn ông yêu cậu say đắm càng dễ dàng hơn.]

Tôi lập tức gửi cho Trần Đình một phong bì đỏ 200 tệ.

[Cậu phải cho anh ấy thấy tấm lòng chân thành của cậu.]

Tôi như đang giải một bài toán hóc búa, háo hức nhắn tin.

[Chỉ cần chân thành là được sao?]

[Tất nhiên rồi. Điều Tạ Chi Hà sợ là cậu chưa bao giờ thích anh ấy, vậy cậu hãy thành thật nói với anh ấy, bằng mọi cách để anh ấy biết rằng cậu rất thích anh ấy.]

Tôi bừng tỉnh, ngay lập tức nhắn cho Tạ Chi Hà.

[Em rất thích anh.]

Tạ Chi Hà gần như trả lời ngay: [?]

Sau đó anh ấy lại nhắn thêm: [Không tin.]

Cảm giác bất lực chưa từng có ập đến, tôi chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho Trần Đình.

[Làm sao bây giờ? Anh ấy không tin.]

Trần Đình: [.....]

Sau đó, bất kể tôi nhắn tin gì cho Trần Đình, cậu ấy cũng không trả lời, khiến tôi không thể không nghi ngờ rằng liệu cô ấy có thực sự chỉ muốn ʟừa 200 tệ của tôi hay không.

Ch*t tiệt, vẫn phải tự mình giải quyết thôi!

Suốt một tuần sau đó, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhắn cho Tạ Chi Hà một tin nhắn:

[Em rất thích anh.]

Anh ấy từ câu trả lời ban đầu là [Không tin], đến [...], rồi đến [Hà Duyệt, em thực sự biết cách thích một người sao?] chỉ trong vòng một tuần.

Tối hôm đó, khi tôi vừa nhắn tin cho Tạ Chi Hà rằng [Một mình chuyển nhà, không ai giúp đỡ thật thảm], cửa bỗng nhiên bị mở ra.

Triệu Điềm đã trở lại.

Trước đây, vì v𝔦 phạm đạo đức nghề nghiệp và hối lộ giảng viên, cô ta đã bị trường đuổi học, nên đã lâu tôi không gặp cô ta.

Lúc này, cô ta trang điểm đậm, khó có thể nhận ra những đường nét vốn có trên khuôn mặt, mái tóc xoăn sóng vàng óng ả, có vẻ như là để che giấu bản thân.

Tôi tinh ý nhận ra vết thương trên cổ của cô ta bị che đi bởi kem nền.

“Bị ai đánʜ à?”

Triệu Điềm vội vàng giơ tay che cổ, vẻ mặt rất không tự nhiên.

“Liên quan gì đến cậu?”

Tôi nhún vai thờ ơ, kéo vali chuẩn bị đi, nhưng bị Triệu Điềm ngăn lại.

“Cậu không muốn biết lý do vì sao tôi đột nhiên nhắm vào cậu sao?”

Tôi quay đầu lại, đáp.

“Chẳng phải vì cậu bỗng dưng nổi tiếng, rồi kiêu ngạo lên sao?”

Triệu Điềm nhìn tôi hồi lâu, cười cay đắng.

“Tất nhiên là không phải.”

Cậu ta hỏi, “Cậu còn nhớ Thẩm Tùng không?”

Tôi cau mày cố gắng hồi tưởng, cuối cùng cũng lục tung ký ức để nhớ ra con người này, “Hình như là lớp trưởng cấp 3 của tôi.”

Theo ấn tượng của tôi, Thẩm Tùng là một thiếu niên thanh tao như gió mát trăng trong, khí chất có phần giống Tạ Chi Hà.

Bỗng chốc, một đoạn ký ức hiện ra trong đầu tôi.

Vào một buổi chiều mùa hè oi bức, vì điều hòa hỏng nên lớp học vô cùng ngột ngạt nóng bức, tôi gối đầu lên sách vở lim dim ngủ, bỗng cảm thấy từng cơn gió mát lạnh thổi tới, mơ màng mở mắt ra, một thiếu niên với đôi mắt tĩnh lặng đang phe phẩy quạt cho tôi.

Sau kỳ thi đại học, Thẩm Tùng còn tỏ tình với tôi, nhưng tôi đã từ chối.

“Lên đại học, tôi từng hẹn hò với một chàng trai, tôi đã thực sự yêu anh ấy, anh ấy là mối tình đầu của tôi. Nhưng dù tôi cố gắng hết sức để lấy lòng anh ấy, anh ấy vẫn luôn lạnh nhạt. Sự dịu dàng duy nhất anh ấy dành cho tôi, là hôn lên nốt ruồi trên đầu mũi tôi.”

Triệu Điềm dừng lại, ánh mắt nhìn vào đầu mũi tôi.

Lúc này tôi đã hiểu ra tất cả.

“Ch*t tiệt, cái tên Thẩm Tùng ᴋhốn ᴋhiếp đó lại còn chơi trò thế thân nữa.”

“Sau đó chưa đầy ba tháng, anh ta đã đ/á tôi.”

Triệu Điềm cúi xuống.

“Sau khi trở thành streamer, tôi muốn m/ua thêm đồ hiệu để trang hoàng cho bản thân, nhưng lại bị ʟừa ký hợp đồng v/ay tiền trên mạng, sau đó gã đại gia đầu tiên hơn 50 tuổi sẵn sàng trả tiền cho tôi, nên tôi đã trở thành tìnʜ ɴʜân của lão. Không ngờ vợ lão ta biết chuyện, ép tôi ký cam kết và trả lại toàn bộ tiền.”

“Sau đó nữa, tôi lại gặp một kẻ ʟừa đảo, hắn ta nói mình là Tạ Chi Hà.”

“Tất nhiên là không phải Tạ Chi Hà thật rồi, họ là một băng nhóm ʟừa đảo, những tin nhắn trò chuyện mà tôi cho cậu xem đều là nói chuyện với tên ʟừa đảo đó. Nhưng lúc đó tôi thật ɴgu ɴgốc, hoặc có lẽ là sự tuyệt vọng đã cho tôi dũng khí làm thêm những điều vô vọng khác, tôi thực sự tin tưởng hắn ta. Nếu có thể trở thành bạn gái của minh tinh Tạ Chi Hà, thì còn thiếu tiền sao?”

“Hai tháng trước, toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi gần như bị ʟừa hết. Cũng vào ngày hôm đó, tôi nhìn thấy ảnh tốt nghiệp cấp 3 của cậu, hóa ra cậu chính là bạch nguyệt quang mà Thẩm Tùng luôn nhớ nhung.”

Tôi hơi bất lực.

“Tôi chưa bao giờ thích anh ta.”

Nhưng Triệu Điềm lại liếc tôi một cái.

“Vậy thì sao anh ta lại luôn nhớ nhung cậu? Đàn ông chẳng phải đều hèn mọn sao, thích những người mình không có được.”

Tôi siết ch/ặt nắm tay, hỏi.

“Đến tận hai tháng trước cậu mới bị ʟừa, trước đó cậu đã giấu kín như bưng, tại sao tháng trước lại đột nhiên nói với tôi rằng cậu là bạn gái của Tạ Chi Hà?”

Nhưng Triệu Điềm lại im lặng.

Lâu sau, ánh mắt đùa cợt của cậu ta lướt qua khuôn mặt tôi.

“Tất nhiên là vì, tôi phát hiện ra cậu thích anh ta.”

Tôi bỗng chốc sững sờ.

“Tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong phòng cậu. Thời đại này mà còn có người viết nhật ký.”

Triệu Điềm kh/inh miệt.

“Cậu viết trong nhật ký rằng, năm thứ hai đại học mẹ cậu bị bệ/nh nặng, cậu vừa phải chăm sóc bà vừa phải ôn thi nghiên c/ứu sinh, áp lực tâm lý rất lớn, suýt bị ᴛʀầm cảm, là bộ phim của Tạ Chi Hà đã khiến cậu vực dậy. Sau đó cậu bắt đầu quan tâm đến anh ta, cậu bao trọn rạp mỗi bộ phim của anh ta để ủng hộ, cậu xem đi xem lại từng bài phỏng vấn của anh ta.”

“Dần dần, cậu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho anh ta không chỉ đơn thuần là sự yêu thích của một người hâm m/ộ.”

“Hà Duyệt, cậu đã yêu một người xa vời, không thể nào chạm đến.”

“Cả quãng đời đại học cậu không hề yêu ai, sau khi học thạc sĩ cũng vậy. Cậu nhận ra rằng bản thân hoàn toàn không thể thích bất kỳ ai ngoài Tạ Chi Hà.”

Triệu Điềm nhìn thẳng vào tôi.

“Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì, đương nhiên không thể để cậu sống tốt được. Cho nên tôi cố ý khoe với cậu rằng bạn trai tôi là Tạ Chi Hà, cố ý lợi dụng mối qu/an h/ệ của tôi để m/ua chuộc tung tích của Tạ Chi Hà. Còn cố tình đụng vào anh ấy và bị paparazzi chụp ảnh, cố ý nói đi nói lại với cậu rằng Tạ Chi Hà đối với tôi tốt như thế nào.”

“Đêm đó cậu đã khóc rất lâu phải không? Tôi đã dựa vào cửa phòng cậu và nghe lén suốt mấy tiếng đồng hồ.”

“Chỉ có điều, tôi không hề mong đợi...”

Ánh mắt Triệu Điềm đột nhiên trở nên ảm đạm.

“Cậu thật sự yêu anh ta sao?”

“Cậu có thể dễ dàng buông Tạ Chi Hà xuống như vậy khiến tôi có cảm giác như tất cả những gì tôi đã làm trước đây đều vô nghĩa.”

“Đó là lý do tại sao tôi cố tình tung tin đồn rằng cậu là t i ể u t a m, sau đó tôi đã tìm đến người đầu tiên trong danh sách, dùng tiền anh ta đưa cho tôi để hối lộ lãnh đạo và ᴄướp đi dự án mà cậu đã làm việc chăm chỉ trong một năm.”

Tôi ngắt lời.

“Vết thương trên người cậu hôm nay là do vợ ông ta đánʜ sao?”

Triệu Điềm dừng lại, không thừa nhận hay phủ nhận.

“Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ rằng người yêu của cậu lại là Tạ Chi Hà.”

“Hạ Duyệt, tại sao lúc nào cậu cũng may mắn như vậy?”

“Thẩm Tùng thích cậu, Tạ Chi Hà cũng thích cậu.”

Triệu Điềm ngʜeɴ ngào, trong đôi mắt đỏ hoe kia có gʜeɴ tị, có không cam lòng, nhưng cũng đầy vẻ mệt mỏi.

“Và tôi, giống như một con bọ trong cái mương hôi hám, không ai thích tôi, dường như mọi thứ tôi làm đều sai trái.”

“Nhưng Triệu Điềm, tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu.”

Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy.

“Cậu thích ca hát, thích phát sóng trực tiếp, cũng từ từ trở nên nổi tiếng, có rất nhiều người hâm m/ộ, cậu nói ban đầu cậu sắm sửa cho bản thân là vì người hâm m/ộ. Nhưng việc cậu mặc quần áo bình thường để hát và mặc đồ hiệu để hát có thực sự tạo ra khác biệt lớn cho người hâm m/ộ không? Cậu chỉ đang thỏa mãn sự phù phiếm của riêng mình, không có gì hơn. Cậu đầu hàng với ham muốn của mình và để cho nó tự do phát triển, cuối cùng làm chính bản thân bị nghiệp của mình quật lại, nhưng cậu lại đổ lỗi cho số phận không công bằng.”

“Con đường mình đi là do chính bản thân lựa chọn, và mỗi người cần chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của chính mình.”

Triệu Điềm cúi đầu, vai hơi ʀun ʀẩy.

Tôi ngừng nhìn cậu ấy và đẩy cửa bước ra.

Sau đó, tôi nhìn thấy Tạ Chi Hà đứng ở cửa, không biết anh đã nghe được bao lâu.

Danh sách chương

4 chương
29/07/2024 21:50
0
29/07/2024 21:49
0
29/07/2024 21:49
0
29/07/2024 10:48
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu