Trong tích tắc nguy nan, tôi bám ch/ặt vào lan can, nửa người lơ lửng ngoài mạn tàu. Những người trong khoang cũng ngã lăn lộn, Hoa Vũ Linh hốt hoảng gọi tên tôi:
"Kiều Mặc Vũ!"
"Tôi ở đây! Hoa Hoa, bảo mọi người trốn hết vào khoang tàu, tuyệt đối đừng ra ngoài!"
Tôi xoay người nhảy khỏi lan can, đôi chân mềm nhũn chạy về phía cửa khoang tàu. Có du khách tò mò thò đầu ra hỏi:
"Đại sư Kiều, chuyện gì vậy? Lũ q/uỷ đó không phải đã bị tiêu diệt hết rồi sao?"
"Đúng vậy, vừa nãy tiếng động bên ngoài là gì thế?"
"Là cá voi à?"
Mọi người thi nhau hỏi, nét mặt vẫn mang vẻ nhẹ nhõm sau cơn nguy hiểm, nhưng chẳng mấy chốc, sự nhẹ nhõm ấy biến thành khiếp đảm.
Tất cả đều há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn về phía sau lưng tôi:
"Trời ơi! Cái gì thế kia!"
"Là bạch tuộc à?"
"Phải quái vật mực khổng lồ trong truyền thuyết không?"
"Nhưng xúc tu của mực đâu có như thế này, sao lại có một hố đen?"
Tôi đứng ch*t trân, dưới ánh đèn boong tàu, tôi thấy qua lớp kính cửa phản chiếu một bóng đen dài ngoằn ngoèo bên cạnh.
Từ nhỏ tôi đã học chiêm tinh thuật, đọc đủ loại sách vở tạp nham, Bách Q/uỷ Nhật Bản, m/a cà rồng nước ngoài, các loại linh thể tà á/c đều biết sơ qua, nhưng trong ghi chép tuyệt đối không có loài thủy quái này.
Hơn nữa khi nó nuốt chửng Yamada Tarou lúc nãy, trên người cũng không tỏa ra sát khí. Vì vậy, rất có thể đây chỉ là một loài sinh vật biển bí ẩn.
Tôi có thể trừ tà bắt yêu, nhưng những pháp thuật này đối với nó hoàn toàn vô dụng.
Xúc tu càng lúc càng đến gần, tôi thậm chí có thể cảm nhận được lực hút kinh khủng cùng mùi tanh nồng của biển cả.
Bình luận
Bình luận Facebook