Chẳng ngờ ta chỉ tham dự một yến tiệc ở phủ công chúa mà danh tiếng đã vang khắp giới quý nữ.
Hôm sau, công chúa sai người ban thưởng vô số trang sức. Thị nữ phụng chỉ nói lời tạ lỗi vì tiếp đãi không chu toàn khiến ta kinh hãi, lại khen hành vi nghĩa hiệp của ta xứng đáng là mẫu mực cho các tiểu thư.
Ta chẳng dám mở hòm vàng, sợ một khi nhìn thấy châu báu sẽ luyến tiếc chẳng nỡ giao lại cho Cố Từ.
Dù sao nếu không nhờ thân phận là người của phủ tướng quân, ta đâu thể vào phủ công chúa mà nhận các ân thưởng này.
Cố Từ phất tay áo: "Công chúa ban cho nàng, cứ tự nhiên nhận lấy."
Đều ban cho ta cả ư?!
"Đa tạ tướng quân!!!"
Đồ công chúa ban toàn là trân phẩm, nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.
Chỉ có điều mấy chiếc trâm cài tóc chu sa sao quen mắt lạ thường, hình như ta từng thấy trong kho riêng của Cố Từ. Ta vội lắc đầu xua tan ý nghĩ ấy, chắc là trùng hợp thôi.
Chẳng đời nào Cố Từ vô cớ tặng ta những vật này, dù có muốn tặng cũng có thể trực tiếp đưa, cần gì phải mượn tay công chúa.
Cảm giác quen mắt có lẽ chỉ do kiểu dáng tương tự.
Hai hôm sau, Việt vương phi dẫn tiểu quận chúa lanh lợi và vô số lễ vật đến phủ tướng quân, nói là tạ ơn ta đã c/ứu mạng tiểu quận chúa.
Ta hớn hở tiễn vương phi và tiểu quận chúa về, bắt đầu kiểm kê lễ vật.
Thật là phát tài rồi!!!
Từ đó về sau...
Tiểu thư phủ thượng thư gửi thiệp mời ta đến Minh Nguyệt lâu thưởng thức sơn hào hải vị.
Phu nhân phủ thị lang mời ta đến Trân Bảo các chọn lựa son phấn trang sức thời thượng.
Tiểu thư phủ thứ sử rủ ta cùng đến chùa cầu phúc.
Ta đều nhận lời tất cả, đem những món bánh ngọt học được khi nịnh hót lão phu nhân và hương liệu đã chế làm lễ vật tặng lại dựa vào sở thích của các tiểu thư.
Những người này đều là nhân mạch trọng yếu sau khi ta rời khỏi phủ tướng quân!
Người ta thường nói "có người quen ở triều đình càng dễ xoay xở", sau này khi ta rời phủ tướng quân về quê chăn lợn, nếu gặp kẻ tới sinh sự, những mỹ nhân quyền quý này chính là chỗ dựa vững chắc.
Thế nên ngày ngày ta sớm đi tối về, các nàng dạy ta những trò tiêu khiển thượng lưu: Đầu hồ, thưởng trà, phi hoa lệnh.
Hiện ta mới chỉ lĩnh hội được môn đầu hồ.
Ta kể cho họ nghe chuyện thuở nhỏ nặn tượng đất sét, bắt tôm cá dưới sông, hái nấm trên núi.
Những chuyện ấy khiến các tiểu thư vô cùng tò mò.
Thậm chí dưới sự tổ chức của phủ tướng quân, ta còn lén dẫn bọn họ đến thôn trang ở ngoại ô.
Những quý nữ ham vui ấy phải để ta thúc giục mãi mới miễn cưỡng rời khỏi thôn xóm.
Trở về phủ tướng quân, lòng ta tràn ngập hoan hỷ.
Vừa bước vào viện đã thấy Cố Từ đang luyện quyền. Bộ võ phục bó sát làm nổi bật đôi vai rộng cùng eo thon, từng chiêu thức dứt khoát uyển chuyển, đẹp mắt vô cùng.
Cố Từ thu thế vẫn thở đều, chỉ có gò má ửng hồng và những giọt mồ hôi trên trán tố cáo hắn vừa vận động cường độ cao.
Hân từng bước tiến lại gần, mồ hôi từ trán chảy dọc mái tóc, len lỏi xuống cổ rồi khuất vào trong cổ áo.
Ta không tự chủ mà nuốt nước bọt.
Hắn nhận lấy khăn tay từ tiểu đồng, vừa lau mồ hôi vừa lên tiếng: "Về rồi đấy ư?"
Ta gật đầu.
"Đi thôi, cho nàng xem vật ta sắm."
Bình luận
Bình luận Facebook