Sông Cạn, Đá Mòn

Chương 7

17/05/2024 10:03

7

Tôi cảm thấy có một cơn ớn lạnh ngay ở cổ, lạnh đến mức khiến toàn thân buốt giá.

Tôi mở bừng mắt, thì thấy Tiêu Tịch Ngọc đang rũ mi nhìn tôi, trong con ngươi là sự cảnh giác và đề phòng mà tôi đã thấy trước đó.

Trong tay hắn đang cầm con d/ao găm mà tôi dùng để ch/ặt củi, kề sát vào cổ tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, lưỡi d/ao lại càng áp sát vào hơn.

“Tại sao lại c/ứu ta?” - Giọng hắn khàn khàn trầm thấp.

Đúng là mệt ch*t mất.

Tôi lại nhắm mắt, uể oải nói: “Tiêu Tịch Ngọc, ngươi có còn là người nữa không thế.”

Ánh mắt Tiêu Tịch Ngọc vẫn nhìn chằm chằm tôi, con d/ao găm trên cổ vẫn không rục rịch chút nào.

Trên cổ dần có cảm giác nhoi nhói.

Tôi bất lực mở mắt, bốn mặt nhìn nhau với thiếu niên kia.

“Muốn c/ứu thì c/ứu thôi.” - Tôi dùng cổ tay mình chặn cổ tay hắn, khiến tay hắn dịch ra ngoài tầm nửa phân.

Tràng hạt trên cổ tay thiếu niên cọ xát kêu leng keng, tua rua lơ lửng cọ nhẹ vào cổ tôi.

Hơi ngưa ngứa.

Tôi nhìn khuôn mặt hắn đã sắp trắng bệch như màu chuỗi hạt bạch ngọc, nhịn không được mà mở miệng chế giễu: “Chẳng lẽ còn đợi phật của ngươi tới c/ứu à?”

Tôi xoay người, không thèm để ý đến hắn nữa.

Nhóc con vô ơn cuối cùng cũng rút lại sát ý khiến người ta ngạt thở, không biết đang làm gì.

Danh sách chương

5 chương
17/05/2024 10:04
0
17/05/2024 10:03
0
17/05/2024 10:03
0
17/05/2024 10:02
0
17/05/2024 10:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận