8.
Quản lý khách sạn gọi đến cho tôi, ông ấy nói ba của Vương Kỳ ăn cơm xong không thanh toán còn uống đến say khướt, sau đó không chịu ký giấy n/ợ, s/ay rư/ợu phát đi/ên náo lo/ạn khách sạn, đ/ập nát hết mấy bức tranh sơn dầu của khách sạn.
Bây giờ cảnh sát cũng đến rồi, họ bắt lấy ba của Vương Kỳ không cho ông ta đi, ba của anh ta gây ra đại họa còn ăn nói xằng bậy, còn nói muốn con trai là ông chủ của ông ta đến cho chúng tôi biết tay.
Được, vậy thì chờ xem, chờ xem coi ai đẹp mặt.
Lúc tôi đến khách sạn thì Vương Kỳ đã đến rồi, anh ta đang lớn tiếng thương lượng với cảnh sát và quản lý của khách sạn, còn ba của anh ta thì nằm lăn ra ngủ bên cạnh như người ch*t rồi.
Vương Kỳ nhìn thấy tôi thì càng nổi trận lôi đình.
“Lý San, sao cô lại đến đây hả? Có phải cô cố tình đến xem náo nhiệt không hả? Đây là khách sạn năm sao, loại người tiểu môn tiểu hộ như cô có tiêu tiền ở đây nổi không mà đến?”
Thậm chí một cái liếc mắt mà tôi còn chẳng muốn bố thí cho thứ ng/u xuẩn như anh ta, quản lý khách sạn nhìn thấy tôi thì lập tức khom lưng chạy đến, cúi đầu chín mươi độ.
“Đại tiểu thư, cô đến rồi, thật sự xin lỗi cô, chỗ này xảy ra chút chuyện không hay, bây giờ tôi sẽ nhanh chóng xử lý, sẽ không làm phiền đến cô đâu.”
Lần này đến lượt Vương Kỳ ngây người, anh ta chỉ vào người tôi rồi hét lớn: “Đại… Đại tiểu thư gì chứ? Cô có liên quan gì đến khách sạn này?”
Quản lý đứng bên cạnh tôi ưỡn ng/ực nói to: “Đây là bà chủ đứng sau khách sạn của chúng tôi, tiểu thư Lý San, xin anh tôn trọng cô ấy một chút, đừng có tùy tiện chỉ trỏ lung tung.”
Vương Kỳ cảm thấy tín ngưỡng của mình sụp đổ: “Không phải nhà các người làm ăn kinh doanh nhỏ sao? Đây… Đây là chuyện gì thế này? Khách sạn này là sao? Cô lừa tôi à?”
Tôi nhìn tên thiểu năng trước mặt, không nhịn được mà nói hai câu: “Đối với nhà tôi thì khách sạn này có thể coi là kinh doanh nhỏ, là năm tôi mười tám tuổi ba tôi tặng cho tôi đấy, hơn nữa chuyện này liên quan gì đến anh?”
Khuôn mặt Vương Kỳ đỏ bừng, đại khái là anh ta không ngờ người trước mặt không hề cho anh ta chút mặt mũi nào, anh ta nhìn cảnh sát đứng một bên nhìn và người cha say không biết trời đất kia của mình, bây giờ anh ta không thể không cúi đầu: “Lý San, à không, San San, tôi không biết đây là khách sạn của nhà các cô, chú Vương của cô uống say nên nhất thời không cẩn thận mới làm hỏng mất bức tranh, cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhất tiểu nhân, tha cho ông ấy một lần đi.”
Tôi thấy anh ta đảo mắt hai lần rồi lại thề thốt cam đoan: “Chỉ cần cô tha cho ba tôi lần này thì cô cứ yên tâm, chờ ông ấy tỉnh lại thì tôi sẽ khuyên nhủ ông ấy, không phải hai chúng ta không thể tái hợp, dù sao thì người mới sao có thể thơm hơn người cũ chứ?”
Ở đâu có chó sủa thế? Lúc này tôi “hừ” một tiếng, sau đó kêu quản lý khách sạn mang hóa đơn của bức tranh ra, bắt anh ta bồi thường.
Vương Kỳ thấy tôi mềm không được mà cứng cũng không xong thì phát hỏa: “Tiểu tiện nhân cô, ỷ nhà mình có tiền thì bắt đầu khoe khoang, không phải chỉ là một bức tranh thôi à, đền thì đền.”
“Cái gì? Ba trăm vạn, cô là đang ăn cư/ớp à?”
Vương Kỳ kinh ngạc còn tôi bật cười.
Nhóc con à, tôi đặc biệt m/ua bức tranh này từ chỗ của bạn tôi rồi cố ý kêu quản lý treo lên đấy, cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook