4
Sau khi Lục Tử Mặc đi, tôi chìm trong suy nghĩ của mình.
Tôi đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân này.
Tôi và Lục Tử Mặc đã gặp nhau qua mai mối, khi đó tôi mới tốt nghiệp đại học, mở một studio nhỏ để tự nuôi sống bản thân. Tôi có thể tự lo cho bản thân, nhưng tôi muốn tiến xa hơn nhưng không thể mở rộng thị trường.
Nói thẳng ra là tôi thiếu mối qu/an h/ệ.
Những người giàu có thường xây dựng mạng lưới xã hội riêng, và với người ngoài cuộc như tôi, việc thâm nhập vào đó thật là khó khăn.
Đúng lúc này, tôi với Lục Tử Mặc được mai mối.
Cậu của Lục Tử Mặc là Trình Tấn, là người rất có năng lực, ông ấy đã bắt đầu từ con số 0 thành lập nên Tập đoàn Gia Âm.
Vào thời điểm đó, Lục Tử Mặc cũng vừa mới tốt nghiệp, làm việc dưới trướng cậu anh ta. Cậu anh ta không có con cái, người ta nói sau này anh ta sẽ thừa kế tập đoàn.
Nhưng điều tôi quan tâm không phải là điều đó.
Lục Tử Mạch cao ráo đẹp trai, khi hẹn hò với tôi rất lịch sự, không bao giờ có hành động nào quá đáng. Vì thế nên tôi có cảm tình đặc biệt với anh ta.
Hơn nữa, danh tiếng của anh ấy cũng giúp tôi mở cánh cửa vào giới thượng lưu.
Chúng tôi hẹn hò lặng lẽ trong 6 tháng rồi sau đó đính hôn.
Ngay sau khi đính hôn không lâu, một người bạn cũ của Lục Tử Mặc liên lạc với tôi.
Là bạn học nữ, họ Thẩm, tên cụ thể là gì thì tôi không nhớ.
Bạn học Thẩm tìm tôi chỉ để nói cho tôi biết về Sở Vũ Yên.
Theo như bạn học Thẩm nói: Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên từng là một cặp đôi trời sinh. Nếu Sở Vũ Yên không đi du học ngay sau khi tốt nghiệp thì hai người họ đã sớm đã kết hôn, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì với tôi cả.
Bạn học Thẩm còn nói: Lục Tử Mặc vẫn luôn nhớ nhung Sở Vũ Yên. Tại buổi họp lớp anh ta từng nói với bạn học Sở Vũ Yên là tình yêu đầu đời không thể nào quên, còn tôi chỉ là “đối tượng phù hợp để kết hôn”.
Sau khi bạn học Thẩm nói xong, cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt thương hại và đồng tình.
Tôi biết cô ta muốn làm gì, chỉ muốn xem chúng tôi như một trò đùa.
Nếu cô ta thực sự muốn cảnh báo cho tôi, tại sao không nói trước khi đính hôn?
Giờ cô ta mới nói những điều này, rõ ràng là muốn thấy tôi và Lục Tử Mặc cãi nhau to, làm cho cả hai mất mặt, x/ấu hổ. Cũng không biết cô ta có h/ận th/ù gì với Lục Tử Mặc nữa.
Lẽ nào cô ta yêu thầm anh ta sao?
Tôi nhìn cô ta thật kỹ, không thể loại trừ khả năng đó.
Tất nhiên là tôi sẽ không để cô ta đạt được điều đó.
Tôi khẽ cười rồi nói: “Cảm ơn cô đã cho tôi biết thêm về Lục Tử Mặc. Tôi luôn biết anh ấy là người chung tình, và đó chính là điều khiến tôi yêu anh ấy.”
Quả nhiên, nụ cười của bạn học Thẩm bỗng chốc cứng đờ.
“Giang Uyển, cô... thật sự không bận tâm sao? Cô không sợ rằng một ngày nào đó Sở Vũ Yên trở về, Lục Tử Mặc sẽ bỏ mặc cô đi tìm cô ấy sao?”
Lúc đó tôi đã trả lời như thế nào nhỉ?
Tôi nói: “Tôi thật lòng yêu Tử Mặc. Tôi cũng mong anh ấy có thể hạnh phúc. Nếu có một ngày anh ấy muốn rời bỏ tôi đến với Sở Vũ Yên, tôi sẽ chúc phúc cho họ.”
Cứ thế, bạn học Thẩm ngỡ ngàng nhìn tôi, không nói được câu nào nữa.
Giờ đây hình như cái ngày đó đã đến.
Bình luận
Bình luận Facebook