Bi Thương Đến Tột Cùng

Chương 19

02/01/2024 15:53

-

Tin nhắn cuối cùng của Vưu Trinh là gửi đến tôi.

Có người đặt câu hỏi về dự án mới của tôi, tôi liền kiên nhẫn trả lời.

Trong giờ nghỉ ngơi, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên.

Tôi nhấp một ngụm nước, nhấc điện thoại lên thì thấy là của Vưu Trinh: “Em đi nghe Phàn Phàm đ/á/nh trống~”

Ngữ khí dường như rất nhẹ nhàng, tôi liền muốn cố ý đáp lại một câu, nhưng lúc này lại có người tiến tới hỏi.

Không kịp suy nghĩ, tôi vội vàng đáp lại một chữ “ừ” rồi đặt điện thoại xuống.

Vị khách này là một cổ đông lớn của một công ty công nghệ và rất muốn nói chuyện với tôi về quyền chuyển giao bằng sáng chế.

Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu và rất vui vẻ.

"Được rồi, Lục giáo sư, lần sau chúng ta tìm cơ hội gặp mặt riêng đi."

Tôi mỉm cười nói được, khi khung cảnh xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ rõ ràng——

Phàm Phàm là ai?

Một cơn ớn lạnh sâu thẳm từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng lan ra khắp người, tôi đột nhiên đứng dậy, h/oảng s/ợ đ/á/nh đổ cốc nước trong tay.

Đồng nghiệp quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"

Tôi nào đâu không có thời gian để trả lời, chỉ bước nhanh ra cửa.

Nhưng vẫn còn quá muộn.

Ngôi nhà trống rỗng và ngăn nắp, Bánh Trôi đứng đó, h/oảng s/ợ gào vào mặt tôi.

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, nhìn quanh, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc nhẫn tôi đeo trên tay Vưu Trinh trên tủ đầu giường.

Ba ngày sau, c/ả/nh s/á/t tìm thấy th/i th/ể của cô, lúc đó tôi đã biết mẹ tôi đã nói gì với Vưu Trinh.

Tôi đứng trước mặt bà, ánh mắt sắc bén tuyệt vọng, thậm chí tràn ngập o/án hậ/n sâu sắc.

Người phụ nữ cả đời cao quý tao nhã đứng thẳng lưng, nghiêm nghị quát:

“Mẹ có nói sai gì không? Bố cô ta là kẻ gi*t người, bản thân cô ta cũng mắc b/ệnh – Lục Nghiêm, mẹ đã vất vả giáo dục con thành tài không phải để con lãng phí cuộc đời vì một người phụ nữ.”

Trùng hợp lúc đó c/ảnh s/át gọi đến:

"Chúng tôi đã tìm thấy th* th/ể của cô Vưu Trinh."

Vào lúc đó, trước mắt tôi tất cả khung cảnh đều trở nên nhạt nhòa, âm thanh bị tiếng ù chói tai át đi, cả người như chìm vào bong bóng của biển sâu.

Tôi loạng choạng ra khỏi cửa, lái xe ra ngoại ô, bên hồ nơi tôi và Vưu Trinh đã nhảy bungee, th/i th/ể hoàn toàn thay đổi của cô nằm ướt sũng ở nơi đó.

Thân hình mảnh mai một thời nay đã sưng tấy và trắng bệch do ngâm nước.

Nhưng tôi lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ có vô tận đ/au đ/ớn, tôi cơ hồ bị loại đ/au đ/ớn này gi*t ch*t.

Tôi bước tới, quỳ xuống bên cạnh th/i th/ể của Vưu Trinh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô ấy.

“Tại hiện trường không tìm thấy dấu vết nào khác, phán đoán ban đầu cho rằng đây là vụ t/ự s*t. "

Mọi tiếng động xung quanh tôi trở nên xa xăm vô cùng, một làn sương m/ù dày đặc đổ xuống người tôi và bao quanh tôi.

Trong nhiều thập kỷ sau đó, chúng không bao giờ biến mất được nữa.

Tôi vẫn nhớ tới hai tháng trước, khi tôi và Vưu Trinh đi lễ hội âm nhạc,cô ấy rất vui khi nhìn thấy Thảo Đông, cô ấy vẫy tay, vừa nhảy vừa hát theo.

Dù mới bắt đầu nghe các bài hát của họ nhưng tôi đã bị /lây nhi/ễm bởi sự phấn khích của cô, đến nỗi khi nhận được tin tay trống Thái Ức Phàm t/ự t/ử, tôi cũng cảm thấy chán nản như Vưu Trinh cả trong vài ngày.

Anh lại nghĩ về một điều xa hơn nữa, vào năm đầu tiên khi trở thành giáo viên, tôi đã gặp được một Vưu Trinh sôi nổi và rực rỡ.

Với mái tóc đỏ rực và bộ váy công chúa bắt mắt, cô xông vào thật liều lĩnh và vô lý, hòa nhập vào cuộc sống nhàm chán và buồn tẻ của tôi.

Trên thực tế, tôi chưa bao giờ muốn kết hôn và thậm chí tôi cũng không có hứng thú với việc yêu đương.

Nhưng khi người đó nói rằng người xem mắt được giới thiệu với tôi tên là Vưu Trinh, Lục Nghiêm đột nhiên cảm thấy——

Nếu là cô ấy thì việc kết hôn cũng không thành vấn đề.

Nếu là cô ấy thì việc không kết hôn cũng chẳng sao.

Tôi chỉ muốn trân trọng cô ấy trong đời này, tôi chỉ muốn cô ấy sống thật tốt, còn mọi thứ khác cứ từ từ.

Trong hai năm mất liên lạc với Vưu Trinh sau khi tốt nghiệp, tôi đã nghĩ đến việc điều tra tung tích của cô, nhưng cuối cùng anh đã từ bỏ vì không thể đoán được tâm tư của cô bé ấy.

Có lẽ vì môi trường lớn lên nên tôi luôn tỏ ra thờ ơ.

Nhưng bây giờ gặp lại, tôi lại không có ý định buông tay.

Tôi thậm chí chỉ còn một bước nữa là có thể kéo cô ra khỏi vực thẳm.

Nhưng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa.

Tôi phớt lờ tiếng la hét cuồ/ng lo/ạn của mẹ mình và dọn hết mọi thứ ra khỏi nhà.

Nhiều năm sau, tôi không bao giờ kết hôn nữa và sống trong cùng một ngôi nhà nơi tôi và Vưu Trinh từng cùng ở, nuôi dưỡng Bánh Trôi ngày càng già đi.

Tôi luôn đeo chiếc nhẫn đó trên ngón tay.

Tôi vẫn giảng dạy ở trường cũ, tôi bây giờ đã là là giáo sư chính thức, ngoài đại số tuyến tính, tôi còn dạy nhiều môn học khác.

Vì vẻ ngoài của mình nên thỉnh thoảng có những học sinh b/ạo d/ạn đến gần tôi và hỏi:

"Thầy Lục, thầy có bạn gái chưa?"

Tôi hơi khựng lại khi đang thu dọn giáo án, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe môi:

“Tôi đã kết hôn rồi.”

“Ôi…” nữ sinh có chút kinh ngạc, có chút thất vọng, “Vợ của thầy là người như thế nào?”

Tôi lại sửng sốt một lát.

Giờ phút này, vô số mảnh ký ức vượt qua dòng sông thời gian dài, theo gió bay tới.

"Cô ấy..." Nụ cười trên môi tôi lại trở nên dịu dàng hơn:

"Cô ấy tên là Vưu Trinh. Cô ấy là một cô bé rất sôi nổi. Cô ấy thích những bài hát của Thảo Đông, cô ấy thích mèo và chó, cô ấy có mái tóc dài màu đỏ rực.”

“...Cô ấy cũng học lớp của tôi.".

(Hoàn)

Danh sách chương

3 chương
02/01/2024 15:53
0
02/01/2024 15:53
0
29/12/2023 17:05
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận