7.
Khi trở lại trường học, tôi bị Lục Minh bắt bỏ số của hắn ra khỏi danh sách đen, may mà tôi đã dọn vào ký túc xá, mặc dù chuyện tôi nói chia tay chỉ là nói đùa nhưng Lục Minh thực sự rất quá đáng.
Nếu như tôi ở cùng hắn vài ngày nữa không biết chừng mạng nhỏ của tôi cũng mất trên giường.
Tôi trải qua vài ngày sống chán nản, tôi đoán dạo gần đây ở công ty Lục Minh bận nên cũng không tới tìm tôi.
Khi đi ăn trưa, vừa mới ăn cơm xong đã nghe thấy phía trước cãi nhau.
Tôi ngẩng đầu nhìn, một đám người vây quanh một nam sinh ch/ửi bới, tôi nghe loáng thoáng được vài chữ.
"Đồ ẻo lả."
"Tiểu bạch kiểm."
Tôi tuân thủ quy tắc người tốt cả đời bình an, ra tay giúp cũng được nhưng chỉ khi nó không phải một trận đ/á/nh nhau.
Một đ/á/nh sáu, tôi cũng không phải nhân vật chính trong truyện.
Thầy cô giáo tới, đám người hùng hổ kia mới đi.
Nam sinh kia nhìn tôi cảm ơn, giọng nói lúc nói chuyện với tôi rất mềm mại.
"Cảm ơn anh, anh đã giúp em hai lần."
"Không cần khách sáo."
Từ từ... sao lại tới tận hai lần, tôi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn y.
"Lần trước ở quán bar, anh đã quên rồi sao?"
Tôi chớp mắt ngạc nhiên.
"Hóa ra là cậu à."
Cũng không trách tôi trí nhớ kém, từ sau khi nói chuyện với Lục Minh, mỗi ngày đều nhìn thấy dung nhan thịnh thế của hắn, hơn nữa hắn chính là một cái hũ giấm lớn, đối với mấy cái tiểu nãi cầu, tiểu lang cẩu cho dù có kinh diễm tới đâu thì chỉ một khắc sau tôi liền quên luôn.
"Mấy ngày này em có thể đi ăn cơm cùng với anh không? Em sợ đám người kia có thể tìm tới em gây phiền toái."
Thiếu niên nhíu mày, mím môi như là đã hạ quyết tâm lớn.
Tôi vỗ vai y, đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ, đã bao nhiêu tuổi rồi, đều đã lên đại học rồi sao còn có kiểu b/ắt n/ạt như trẻ con nữa.
"Cảm ơn anh, em tên là Mạc Nam."
Tôi sợ Mạc Nam lại bị người khác ứ/c hi*p, trên cơ bản mấy ngày nay tôi và y đều như hình với bóng, ăn cơm cùng nhau, quay về ký túc xá cũng đi cùng nhau.
Truyện chỉ được đăng trên app Fuhu/Funhub Tặc Team và fanpage Tặc 0210, vui lòng không mang bản edit của Tặc đi bất cứ đâu.
Cũng không biết là ai cáo trạng, tiếng gió cũng truyền tới tai Lục Minh.
[Về nhà, đừng để anh tới trường bắt em.]
Lục Minh gửi tin Wechat cho tôi.
Ha ha, hắn nghĩ mình là bá tổng sao? Bắt tôi quay về thì tôi sẽ quay về sao? Suốt ngày ăn dấm bậy bạ, tôi và Mạc Nam là tình anh em trong sáng, nói với nhau hai câu thì làm sao.
Trước kia tôi đã quá nuông chiều Lục Minh, lần này nhất định không nhượng bộ bằng không không biết sẽ thành ra cái dạng gì nữa.
Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn thấp thỏm mấy ngày. (hội người hèn hay gì =))
Cũng may, không biết là tên này suy nghĩ thoáng ra hay sao thế nhưng cũng không thật sự tới trường tìm tôi.
Đến khi nhà trường đột nhiên nói muốn mở cái gì mà tọa đàm của sinh viên tốt nghiệp ưu tú, nghe nói người tới là tổng giám đốc của một công ty, lý lịch khá tốt.
Nội tâm của tôi ẩn ẩn có chút bất an.
Không biết ai đồn rằng người diễn thuyết ngoại hình cao lớn đẹp trai, chỗ ngồi tọa đàm rất nhanh đã bị một đám người dành hết.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tranh hết cũng được, kỳ thực loại tọa đàm này cũng không có giá trị gì mấy, lúc trước tôi cũng đã từng tham gia loại tọa đàm như vậy, cũng chỉ là một đám người thành công tới nói phét, một chút xíu giá trị cũng không có.
Nhưng trời đấc ơi, Mạc Nam nói đã báo danh cho tôi, nói muốn đi học hỏi kinh nghiệm, nghe nói nếu đăng ký thì nhất định phải tham gia nếu không sẽ bị trừ điểm học phần.
Bình luận
Bình luận Facebook