Buổi gặp mặt giữa tôi và bố mẹ hắn được sắp xếp sau lễ tốt nghiệp.
Khi những học trò của tôi cuối cùng cũng nhận bằng xong, tôi khép máy tính lại, hoàn thành bản tổng kết công việc cuối cùng.
Trước giờ gặp mặt, Lộ Kỳ Bạch căng thẳng hơn cả tôi.
Hắn nắm ch/ặt tay tôi, dặn đi dặn lại: "Bố anh hơi nghiêm khắc một chút."
"Nếu ông ấy có nói gì không phải, em đừng gi/ận nhé?"
Tôi cúi đầu, cài khuy tay áo: "Sẽ không đâu."
Hắn mím môi nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên gọi: "Bảo bối."
Tôi ngẩng lên.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, hắn ôm tôi vào lòng: "Anh sẽ cho em một đám cưới lộng lẫy nhất."
"Anh yêu em."
"Đừng rời xa anh."
Lời nói đó gần như là van xin.
Bố mẹ hắn đúng như tôi tưởng tượng, quyền cao chức trọng, uy nghiêm khó gần, toát lên vẻ cao quý không thể xúc phạm.
Tôi theo hắn ngồi xuống.
Hắn tươi cười giới thiệu tôi với bố mẹ hắn: "Bố mẹ, đây là Thẩm Bình Thu, giảng viên Đại học A."
"Bảo bối, đây là bố mẹ anh."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng không bên nào nở nụ cười.
Vốn dĩ đây chỉ là cuộc gặp mặt gượng ép.
Cuối cùng, ông Lộ lên tiếng trước: “Thầy Thẩm, nhà họ Lộ chỉ có mỗi đứa con này thôi.”
"Nó dám làm lo/ạn chỉ để cưới một Beta như cậu. Đánh cũng đ/á/nh rồi, m/ắng cũng m/ắng rồi, cuối cùng vẫn bất lực."
"Không ngờ nhà họ Lộ lại sinh ra một đứa con si tình."
"Nhưng hai người ở với nhau thì cũng chẳng thể có con. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu."
Lộ Kỳ Bạch nhìn tôi đầy hồi hộp và mong đợi.
Thực ra tôi hiểu rõ đây chỉ là thủ tục.
Tôi chỉ cần nói vài câu đại loại như "cháu yêu anh ấy, dù không có con thì cháu vẫn muốn ở bên anh ấy", thế là buổi gặp mặt coi như thành công.
Tôi ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: "Thưa Lộ chủ tịch, thực ra tôi và Lộ Kỳ Bạch đã chia tay rồi."
Nghe vậy, hai người đối diện sửng sốt nhìn về phía con trai mình.
Lộ Kỳ Bạch hoảng hốt nắm lấy tay tôi: "Thẩm Bình Thu!"
Lần đầu tiên tôi thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Anh ta liên tục quấy rối, giam lỏng tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày của tôi."
"Tôi biết hai vị không tán thành chuyện anh ta lấy một Beta như tôi, vậy coi như chúng ta đồng quan điểm rồi."
"Nhà họ Lộ danh giá, tôi cũng không dám trèo cao."
"Chỉ là Lộ thiếu gia th/ủ đo/ạn quá cao siêu, tôi thực sự không thể chống cự. Mong hai vị có thể quản thúc và dạy dỗ anh ta chu đáo hơn."
Sắc mặt bố mẹ hắn bỗng trở nên phức tạp, gi/ận dữ vì bị xúc phạm, kinh ngạc vì bị từ chối, tất cả hòa lẫn vào nhau, mờ ảo khó phân biệt.
Nhưng có một điều rõ ràng: Nhà họ Lộ tuyệt đối không cho phép bản thân bị mất mặt theo cách này.
Họ chủ động tới tận cửa nhưng lại bị từ chối, huống hồ đối phương chỉ là một Beta thấp kém.
Tôi và Lộ Kỳ Bạch, kiếp này sẽ vĩnh viễn không được nhà họ Lộ công nhận.
Trên gương mặt Lộ Kỳ Bạch hiện lên vẻ trống rỗng hiếm thấy.
Cảm giác khi bị t/át thẳng tay vào lúc hạnh phúc nhất là gì?
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhưng không hề cảm thấy khoái cảm của sự trả th/ù.
Một mối tình đổ vỡ, không có kẻ chiến thắng.
Tôi đứng dậy: “Tạm biệt.”
Chương 17.
Chương 13
Chương 45
Chương 19
Chương 16
Chương 15
Chương 20
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook