Cuối cùng hắn cũng lạnh lùng nhặt chiếc áo lên.
Lúc ra cửa, đại ca liếc nhìn bộ vest phủ trên người Giang Chí Kiều - đồ của tôi.
Gã không truy c/ứu nữa.
Làm thuộc hạ lâu năm, tôi hiểu: đôi khi Thẩm Huy chỉ thích thể diện, cần có bậc thang lui. Giang Chí Kiều còn trẻ, không hiểu chuyện.
Nhưng phải nói, tôi thật sự nể phục Giang Chí Kiều - đúng là hảo hán, ch*t cũng không khuất phục.
Lòng tôi se lại, hạng đàn ông như hắn ắt là thẳng như ruột ngựa đáng thương.
Nhưng đêm đó.
Giang Chí Kiều lại bị tống vào phòng tôi.
Lần này tôi phải vùi dập hắn trọn đêm.
"Ý đại ca là, lần trước hiệu quả tốt nhưng tác dụng ngắn. Mày phải làm Giang Chí Kiều kinh t/ởm hết cỡ, để hắn thấm thía lòng tốt của đại ca."
Mẹ kiếp...
Giang Chí Kiều ngồi bên giường tôi, vẫn khoác bộ vest cũ.
Tôi: "Nhớ trả lại áo cho anh."
Giang Chí Kiều dùng ánh mắt âm trầm nhìn tôi, chậm rãi cởi vest.
Bên trong trống trơn.
Tôi quay mặt: "Anh tìm đồ ngủ cho em, em ngủ trước đi."
Hắn ngẩn ra, vẫn lạnh mặt: "Khỏi, tôi chấp nhận rồi, làm thẳng đi."
Vẻ mặt kh/inh bỉ như khẳng định gương mặt kia đủ khiến mọi người phát cuồ/ng.
Dù kết cục là bị Thẩm Huy cưỡng đoạt hay bị tôi qua đêm tạm bợ, hắn đều coi như số phận.
Nhưng mặc kệ hắn! Tôi là lốp dự phòng trong truyện ngôn tình à? Cái gì cũng ăn được?
Tôi vô cảm: "Không cần."
Hắn nắm ch/ặt chăn: "Chúng ta phải làm thật một lần."
Tôi bực dọc: "Anh không có hứng với em."
Giang Chí Kiều sững sờ: "Cái gì?"
Tôi định giải thích, điện thoại dự phòng rung lên.
Tôi vội quay lưng.
"Ai gọi đó?"
Tôi nói dối: “Bạn gái anh."
Không hiểu sao, nhìn thoáng qua, tôi thấy mặt hắn đờ đẫn, mày nhíu ch/ặt.
Nhưng tôi lập tức bỏ qua, ra ban công đóng ch/ặt cửa.
Nhấc máy.
Đầu dây bên kia: "Thưa sếp, cá đã nhận. Khi nào câu mẻ tiếp theo..."
Sếp Lý, lưới đã giăng, đợt hàng tiếp theo của Thẩm Huy là khi nào...
Bình luận
Bình luận Facebook