Sau Khi Beta Ký Hợp Đồng Sinh Con

Chương 19

23/10/2025 14:39

Cả đêm hôm ấy, tôi trở mình không yên, cứ nghĩ mãi về những ngày tháng trước đây của cậu — chắc hẳn khổ cực lắm. N/ợ nần chồng chất, mà toàn là v/ay nặng lãi, một người như cậu thì làm sao trả nổi? Tôi còn lo đám chủ n/ợ sẽ giở trò gì. Nhỡ một ngày nào đó tôi không kịp biết chuyện... không được, món n/ợ này nhất định tôi phải thay cậu trả.

Đám bạn trong nhóm lại vào trêu tôi. Tôi đúng là đang tính nghiêm túc với Văn Cẩn, nhưng hiện giờ người còn chưa theo đuổi được, nếu nói ra thì chẳng phải để cho Tưởng Ly và Kỷ Văn Chu cười ch*t hay sao. Thế nên tôi chỉ kể với Cố Triều.

Cố Triều nói:

“Nhìn cách cậu nâng niu cậu ấy hôm nay, tôi biết ngay là cậu sa thật rồi.”

Tôi than:

“Thôi đừng nói nữa, cậu giúp tôi với, tôi chẳng rành khoản theo đuổi ai cả.”

“Anh em à, tôi cũng đ/ộc thân, vợ tương lai còn chưa theo đuổi xong, cậu bảo tôi bày mưu được gì?”

“Tôi biết làm sao đây?”

“Hỏi trong phòng ấy, kìa, thấy chưa, người ta sắp tán đổ bảo bối của cậu rồi đó.”

Tôi quay đầu nhìn — ch*t ti/ệt! Kỷ Văn Chu đang gần như dán người lên Văn Cẩn. Tôi xông vào, kéo hắn ra ngay:

“Vợ cậu hả mà dám dính sát thế?!”

Rồi cha tôi lại sai người đến gây rối — một ả hồ ly tinh chuyên tìm cách tiếp cận Văn Cẩn. Thực ra, mỗi lần cô ta rủ cậu đi đâu tôi đều biết, nhưng bảo bối của tôi thông minh lắm, làm gì mắc bẫy cô ta được.

Sau khi trả hết n/ợ cho cậu, tôi lại rót thêm tiền vào trung tâm nghiên c/ứu. Vấn đề tỉ lệ sinh thấp của người mang gen trung tính (Beta) vốn đã được bắt tay nghiên c/ứu từ thời ông ngoại tôi, nhưng các loại th/uốc ra đời trước giờ hiệu quả chẳng mấy khả quan — uống vào cũng như không.

Đúng lúc giáo sư nước ngoài chuyên nghiên c/ứu về khả năng sinh sản của nhóm Beta đến Lệ Thành, Kỷ Trần cũng trở về. Vị giáo sư này còn mang theo kết quả nghiên c/ứu mới, nếu hợp tác được với Hằng Duệ thì việc nâng tỉ lệ sinh chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hôm ấy ai nấy đều vui, nhất là Cố Triều. Anh ta chờ Kỷ Trần về đã lâu, bữa tiệc đón khách cũng tổ chức tại nhà anh ta, mục đích là nhân cơ hội tỏ tình.

Nhưng cuộc trò chuyện tôi tình cờ nghe được ngoài ban công đã khiến cả hai chúng tôi như rơi xuống vực.

Kỷ Trần đang tìm cách thể hiện quyền sở hữu, muốn Văn Cẩn rời khỏi tôi. Mặt Cố Triều sầm lại, tôi còn chưa kịp qua giải thích thì Văn Cẩn đã mở miệng — câu đầu tiên đã khiến lòng tôi lạnh ngắt.

Tôi không tin, nhất định là có hiểu lầm gì đó. Cậu nói những lời ấy chỉ vì bất đắc dĩ thôi.

Tôi cho cậu cơ hội giải thích — chỉ cần cậu nói đó là vì hợp đồng, không phải thật lòng, tôi sẽ tin ngay.

Nhưng cậu không nói gì cả. Thậm chí còn muốn giúp tôi theo đuổi Kỷ Trần. Thì ra trong mắt cậu, từ đầu đến cuối chỉ có tiền, chứ không hề có tôi.

Tôi không hiểu — tôi có gì không tốt mà cậu lại chẳng thèm nhìn tôi?

Tưởng Ly bên kia cũng thất tình, bị người ta đ/á, say khướt khóc lóc. Trước đó còn vỗ ng/ực nói tán được sẽ chia tay ngay, giờ đến khi bị chia tay thì sống dở ch*t dở.

Mà tôi cũng chẳng hơn gì. Hai đứa uống say bét nhè, nửa đêm tôi vật vã vì cơn đ/au đầu, mơ thấy Văn Cẩn bỏ tôi đi, nói muốn về nhà, tôi níu thế nào cũng không được, cậu biến mất như cơn gió.

“Văn Cẩn… quay lại đi…”

Một người t/át bốp vào mặt tôi:

“Mở mắt ra coi, tôi là Cố Triều đây!”

Sáng hôm sau tôi mới biết — thì ra kỳ phát tình lại đến. Tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ tới vẫn là công việc.

Tiền không giữ được người, nhưng cậu không còn người thân nào nữa. Nếu chúng tôi có một đứa con… liệu cậu có ở lại bên tôi không?

Tôi phải nhanh chóng đến công ty gặp giáo sư, loại th/uốc này nhất định phải được nghiên c/ứu thành công.

Khi Kỷ Trần tìm đến lần nữa, tôi từ chối dứt khoát, thậm chí không gặp mặt. Tôi nói thẳng — tôi chưa từng thích cậu ta, và sau này cũng sẽ không. Nếu còn dây dưa, thì tình bạn giữa chúng tôi sẽ chấm dứt.

Nói xong, tôi gọi Cố Triều đến đón người đi.

Hôm th/uốc được phê duyệt sau thử nghiệm lâm sàng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đã lâu tôi chưa về nhà, cũng chưa gặp lại Văn Cẩn. Thư ký Dương bảo, cậu có đến hỏi thăm tôi, có lẽ là nhớ tôi rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu sau ngần ấy thời gian, tôi biết ngay cậu đang giấu tôi chuyện gì đó. Cậu nói nhớ tôi — nói dối, nhưng tôi lại vẫn muốn nghe.

Trước khi tiêm th/uốc, tôi đã đấu tranh rất lâu. Lý trí bảo rằng việc này là sai, nhưng cảm xúc đã che mờ hết. Tôi quá muốn giữ cậu ở lại. Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi cũng không thể buông tay.

Tôi cố nhẹ nhàng hết mức, chỉ mong giảm bớt cơn đ/au cho cậu. Cậu vẫn gọi tôi là “ông chủ” — tôi không thích cách gọi đó, tôi muốn cậu gọi tên tôi, như hai người yêu nhau bình thường.

Sau khi dỗ cậu ngủ, tôi khẽ đặt tay lên bụng phẳng lặng của cậu, nhìn rất lâu. Tôi không biết liệu mình có thể giữ được cậu hay không, chỉ biết trông cậy vào thứ th/uốc kia.

Kết quả là cậu bỏ trốn.

Danh sách chương

4 chương
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu