Bố tôi tối nay không đến phòng tôi.
Tôi cố thức đến nửa đêm, lén ra khỏi cửa, lần mò đến căn buồng nhỏ sau bếp.
Đồ đạc ngoài nhà bếp không nặng lắm, tôi dời hết sang một bên, đẩy cánh cửa ọp ẹp mở ra.
Không gian bên trong hiện ra trước mắt chỉ trong nháy mắt.
Một lối đi rộng vài bước chân, sát tường có cái bếp lò, trên đặt chiếc nồi rỉ sét.
Ngoài thứ ấy, chẳng còn gì khác.
Chẳng lẽ bí quyết của bố tôi không giấu ở đây, mà mang theo người?
Vậy những vết giày dưới đất là sao?
Chỗ này trống trơn, bố tôi đến làm gì?
Nhìn kỹ lại, dấu giày in thẳng một đường, dẫn thẳng đến bếp lò.
Tôi nhấc chiếc nồi gỉ lên, bên trong lộ ra cái hốc đen ngòm, ngoằn ngoèo uốn khúc.
Chẳng lẽ bên trong còn đường hầm?
Tôi thò đầu vào xem, đen kịt như mực, chẳng thấy gì.
Vừa định rút ra, ai đó đã nắm ch/ặt cổ chân tôi.
Tôi bị lộn ngược đầu lao xuống, văng vào tai tiếng cười khàn khàn của bố.
Ông ta biết trước tôi sẽ đến! Lén núp ở cửa chờ sẵn!
Hối h/ận không kịp nữa, đường hầm như ống trúc thẳng đứng, nước ào ào cuốn tôi xuống. Tay chân cào cấu vào vách đ/á cũng vô ích.
Bố tôi chẳng cho tôi cơ hội dừng lại.
Ông ta đuổi theo phía sau, đ/á mạnh vào lưng khiến tôi ngã sóng soài. Bọt mép văng vào mặt tôi:
"Dụ được con phường chèo này đến đây khó nhằn thật."
Căn phòng rực ánh nến trắng vòng quanh. Góc tường có chiếc chậu lớn, con cá chép đỏ ối nằm trong đó, bụng bị x/ẻ toang. Lềnh bềnh quanh nó là những chuỗi trứng cá vàng óng.
Nó vẫn chưa tắt thở, mang phập phồng thở dốc. Đôi mắt đục ngầu đăm đăm nhìn tôi, y hệt ánh mắt con cá bị h/ồn m/a nam bám vào ngày trước.
Đúng vậy! Cùng một ánh nhìn đó!
Mùi tanh nồng nặc và nỗi khiếp đảm khiến tôi buồn nôn. Bố tôi đứng chễm chệ nhìn xuống:
"Tưởng tao đã dạy mày rồi."
"Bài học đầu đời, đừng bao giờ chống lại cha mẹ."
Bình luận
Bình luận Facebook