Đốc Công... Cứng Được!!!

Chương 7

20/06/2024 17:19

7.

Gà bay chó chạy gây ra động tĩnh không nhỏ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác.

Ân Duật không biến sắc ngăn ta lại, lạnh lùng nói: “Quay lại đây.”

Mấy thị vệ mặc hắc y ngăn nắp chỉnh tề quay lại.

Ta nhìn ra rồi.

Ân Duật không muốn biến thành nhân vật chính trong mấy trò cười của những câu chuyện trà dư tửu hậu.

Cho nên ta và Khương Độ nhanh chóng bị kéo ra khỏi đám đông mọi người đang hóng hớt.

Trong một khoảnh khắc ta đã cảm thán thiện tâm quá độ hiếm có của Ân Duật.

Khoảnh khắc tiếp theo thị vệ mặc giáp hắc y lạnh lùng vô tình mang ki/ếm trên lưng ngựa tách ta ra khỏi đó, vẻ mặt lạnh băng: “Chủ tử, bây giờ đi đến phủ của công chúa Huệ Dương sao?”

Ân Duật lạnh lùng gật đầu.

Đáng gh/ét, người khoe khoang vô cùng khó chịu này.

Ta hỏi: “Huệ Dương phạm phải tội gì? Mà cần đốc công đích thân đi?”

Công chúa Huệ Dương là trưởng tỷ của ta, ba năm trước đã xuất cung xuất giá.

Đã lâu không gặp, nhung nhớ vô vàn.

Ta cũng rất muốn đi.

Ân Duật nói: “Trưởng công chúa Huệ Dương làm ầm ĩ đòi hòa ly, thánh thượng phái thần đi đón người về.”

Hai mắt ta sáng lên: “Đón người sao? Có chuyện gì sao? Bổn công chúa đi với ngài!”

Những thị vệ mặc hắc y đứng chắn trước mặt ta, không nhường đường.

Ân Duật nhàn nhạt lên tiếng: “Muốn đi sao?”

Ta nhớ lại lúc nhỏ khi ta lên tám hay chín tuổi, bàn tay nhỏ tội lỗi đó mỗi ngày đều nhân lúc ta ngủ trưa mà đ/á/nh thức ta dậy, mấy món điểm tâm đột nhiên biến mất không rõ nguyên nhân, ta xót xa gật đầu.

Chuyện cười này, hôm nay ta phải được chứng kiến.

“Không hợp quy củ.”

Sau khi những người khác đi rồi ta mới làm một cái mặt q/uỷ.

Cái gì mà quy củ với không quy củ, không dung cho ta không quy củ, ta cũng đã không tuân theo quy củ nhiều lần lắm rồi.

Ta xua tay cáo từ đệ đệ rồi lén la lén lút từng bước một chạy theo phía sau đoàn quân.

Đột nhiên đoàn quân dừng lại.

Ta chớp mắt, nhanh chóng nấp đi nhưng vẫn bị Ân Duật quay đầu lại bắt gặp.

Hắn cụp mắt xuống, ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên người hắn, chiếc mãng bào chói mắt được mạ thêm một lớp ánh sáng vàng kim.

Ân Duật hỏi: “Nàng đi theo làm gì?”

Ta đáp: “Muốn tìm vui.”

Một ý cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt hoa đào luôn lạnh nhạt của Ân Duật.

Hắn chìa tay về phía ta, giọng nói hơi trầm xuống mang theo sự dịu dàng khó nhận ra: “Đưa theo nhiều thêm một người cũng không phải chuyện lớn gì.”

Ánh dương chói mắt, mãng bào lộng lẫy.

Dáng dấp thẳng tắp, môi mỏng cương nghị.

Có một khoảnh khắc ta nhìn hắn lại có suy nghĩ không hợp thất nghi: Đáng gh/ét, thật sự để hắn đạt được rồi.

Ta nắm lấy tay của hắn, dựa vào sức của mình, trong một trận gió thổi cuốn áo choàng bay lên, sau đó ta bị hắn bế lên ngựa.

Đôi tay của Ân Duật vòng qua người ta.

Hơi thở của hắn phả vào tóc và vào tai của ta khiến những sợi tóc mỏng bay lên khiến ta hơi ngứa ngáy.

Ta lúng túng di chuyển thì nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của hắn.

Hắn nói: “Ngồi yên.”

Danh sách chương

5 chương
20/06/2024 17:21
0
20/06/2024 17:21
0
20/06/2024 17:19
0
20/06/2024 17:18
0
20/06/2024 17:18
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận