Anh đứng quay lưng về phía ng/uồn sáng, đôi mắt khóa ch/ặt lấy tôi.
Áp lực dày đặc trong tích tắc hóa thành từng sợi không khí len lỏi vào lỗ chân lông trên da thịt.
Nhịp tim đột ngột thắt lại, đ/ập thình thịch.
Chúng tôi đã có hơn một năm không gặp.
“Chú Lý.”
Lâm Dương nhận ra Lý Nguy, chỉ có điều cái miệng không biết nói năng.
Lý Nguy chẳng thèm liếc mắt, cúi mắt hừ lạnh:
“Đã tỏ tình với em rồi còn không chịu đồng ý đi?”
Giọng điệu anh như thể đi bắt đôi mèo mả gà đồng nào đấy vậy.
Tôi hất vai anh, ném bó hồng vào ng/ực anh.
“Cần gì chú quản.”
Mặt mày khó chịu rời đi, Lâm Dương bất mãn gọi tôi phía sau.
Nhưng bị Lý Nguy đáp trả tức thì.
“Sao cậu giống cao dán da chó đeo bám thế?”
“Chú ơi.”
Lâm Dương chớp mắt ngơ ngác, há hốc mồm.
“Chênh lệch mấy tuổi mà gọi chú? Sao không gọi luôn bố đi?”
Lý Nguy ngắt một cánh hoa trên tay, bóp nát trong lòng bàn tay.
“Sau này tránh xa cô ấy ra!”
Lý Nguy bước đến cửa, bỗng nghe tiếng cười của Lâm Dương.
“Nếu tôi không nghe thì sao?”
Lý Nguy khoanh tay, nhướng mày.
“Cứ thử xem.”
Tôi đang nép ở cửa nghe lén, bị Lý Nguy bắt tại trận.
Ánh mắt chạm nhau, tôi trừng mắt lườm anh, xoay người bỏ đi.
Anh lầm lì lẽo đẽo theo sau, tan làm tôi từ phòng thay đồ ra về trường, anh vẫn bám đuôi.
Ra đến vệ đường, mãi không bắt được taxi, tôi trút gi/ận lên người anh.
“Có chú mới đúng là cao dán da chó không đuổi nổi.”
Anh bàng quan, chỉ lạnh lùng:
“Tránh xa Lâm Dương, nó không phải người tốt đâu.”
Tôi cười gằn, kẻ đã có vợ con còn m/ập mờ khiến tôi sa lưới tình.
Rõ ràng anh mới là kẻ vô liêm sỉ nhất.
“Chú là ai mà tôi phải nghe lời?”
“Bằng ba năm tôi nuôi nấng em.”
“Ừ.”
Tôi đứng giữa làn gió lạnh, nhìn bóng anh chập chờn đằng xa.
“Chi phí ba năm ấy, lúc nào liệt kê hóa đơn, tôi sẽ ki/ếm tiền trả lại.”
“Ý tôi không phải vậy.”
Lý Nguy bước thêm hai bước.
Đúng lúc xe taxi bấm còi, tôi chui vội vào xe.
Xa dần vệt bụi, bóng dáng Lý Nguy mờ nhòa phía sau.
Đến khi khuất hẳn, tôi mới thu tầm mắt, chợt gi/ật mình nhận ra mình đang khóc.
Bình luận
Bình luận Facebook