Triển Minh Nguyệt cõng tiểu quận chúa trên lưng, ta và Lý Cửu Nương đỡ Tạ Như Thục.
Chúng ta lê bước khó nhọc leo lên đồi, cuối cùng cũng gặp được Lục Tiến An đang đi tìm đoàn.
Một canh giờ sau, Lục Tiến An vén rèm lên thông báo:
"Tề Vương có thưởng."
Đêm ấy, mưa như trút nước, bầy sói hoang đi/ên cuồ/ng tấn công, đoàn người Tề Vương cũng lật xe như bọn ta.
Hai vợ chồng ông dẫn gia nhân đi tìm con suốt đêm, chỉ thấy vài mảnh váy rá/ch nát.
Vương phi khóc đến mờ cả mắt, suýt lao mình xuống vực t/ự v*n.
Biết tin nữ nhi còn sống, cả hai mừng rơi nước mắt.
Tiểu quận chúa tỉnh lại liền nói với cha mẹ:
"Có một tiểu tỷ tỷ đã c/ứu con."
Tề Vương lập tức quyết định nhận nữ tử đó làm nghĩa muội.
Lúc này, sau khi Lục Tiến An thông báo xong, cả bốn người bọn ta chìm vào im lặng.
Tất cả đều nhận ra - đây chính là cơ hội ngàn vàng.
Tề Vương là con trưởng của hoàng đế, từ nhỏ mang tật ở chân lại không được sủng ái.
Nhưng nghĩa muội của ông, sẽ trở thành nghĩa nữ của hoàng đế.
Chỉ cần giữ vững thân phận này, sẽ vĩnh viễn không bị đưa vào cung làm phi tần.
Với bọn ta, đây chính là tấm bùa hộ mệnh.
Triển Minh Nguyệt gh/en tị liếc nhìn ata, lẩm bẩm:
"Cô ta chỉ may mắn thôi."
Lý Cửu Nương cúi đầu lau lưỡi d/ao săn yêu quý.
Ta đột nhiên cất tiếng:
"Cửu Nương, đi theo Lục đại nhân yết kiến Tề Vương đi."
Lời vừa dứt, Lý Cửu Nương sửng sốt.
Ngay cả Triển Minh Nguyệt cũng quay đầu nhìn ta với ánh mắt khó tin.
Nàng khẽ thì thầm: "Tại sao?"
Ta a bước đến bên Lý Cửu Nương, ngồi xổm xuống xoa đầu nàng:
"Ta biết, mỗi bữa ngươi đều ăn rất nhiều, vì sợ ch*t đói không kịp ăn bữa sau."
"Giờ thì tốt rồi, ngươi sẽ là nghĩa nữ của hoàng đế, không cần phải nhồi nhét đến phát ốm nữa."
Mắt Lý Cửu Nương đỏ hoe.
Ta nhét hòn đ/á lửa vào lòng bàn tay nàng.
Bình luận
Bình luận Facebook