Đồ ăn của mèo thì... với tư cách là một con người, tôi thật sự không thể nuốt nổi mấy thứ đồ ăn đóng gói đó. Tôi nhớ những bữa cơm mẹ nấu quá!

Tôi hết nhảy cao rồi lăn qua lăn lại, cố gắng thu hút sự chú ý của Lục Tiêu.

Nhưng khi làm việc, Lục Tiêu như sống trong “một thế giới cô lập” — không có bất cứ thứ gì từ thế giới bên ngoài có thể làm phiền anh.

Tôi lết đến phòng làm việc, dùng hết sức bình sinh để đẩy cánh cửa nặng trịch ra, vừa mệt vừa đói đến mức hoa mắt chóng mặt.

Haiz, làm mèo thật sự quá khổ rồi, chẳng khác gì leo lên trời.

Căn phòng làm việc tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt anh tú của anh.

Tôi lạch bạch chạy tới, cố leo lên đùi Lục Tiêu.

Trời ơi, mệt muốn xỉu!

Tôi vẫy vẫy chân, cố hết sức kêu "meo meo"

Kết quả?

Anh chỉ liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục bàn công việc với nhân viên.

Tôi thế này mà anh vẫn không để ý đến tôi sao?

Tôi bắt đầu nhảy nhót lung tung trên đùi Lục Tiêu, không cẩn thận lại dẫm trúng chỗ cấm của đàn ông.

Phải nói sao nhỉ… cái chỗ đó mà không cẩn thận thì coi chừng đoạn tử tuyệt tôn!

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh nổi đi/ên đ/á/nh tôi luôn tại chỗ.

Lục Tiêu lập tức tối sầm mặt, áp suất xung quanh giảm xuống lạnh đến đ/áng s/ợ.

Lúc đó anh thật sự rất đ/áng s/ợ, lần đầu tiên tôi thấy cái gọi là áp lực từ kẻ ở trên cao là như thế nào.

Tôi cuống quá... bật khóc.

Không phải vì Lục Tiêu đâu, mà là đói đến phát khóc thật rồi!

Nghĩ cũng lạ — tôi, Giang Hà, hai mươi mấy tuổi đầu, lần đầu tiên trong đời biết cảm giác bị đói đến mức phát khóc là như thế nào.

Nhân viên trong cuộc gọi video cũng thấy có gì đó sai sai, nghiêm túc nói:

“Tổng giám đốc, theo kinh nghiệm nuôi mèo mười năm của tôi, con mèo này là… đói rồi đấy ạ.”

Lúc đó sắc mặt Lục Tiêu mới dịu đi đôi chút.

Anh cúi đầu nhìn tôi:

“Đói rồi à?”

Tôi vội vàng kêu "meo meo" lia lịa, gật đầu như gà mổ thóc.

Lục Tiêu lập tức đi lấy một ổ bánh mì đưa cho tôi.

Ủa? Nhà này có bánh mì từ bao giờ vậy!?

Sau đó anh gọi cho chuyên gia chăm mèo — chính là anh chàng họ Vương chăm tôi mấy hôm nay — giọng chẳng có chút thiện ý.

“Vương Tiểu Ngũ, cậu chăm mèo của tôi kiểu gì vậy? Nó đói đến mức phải đích thân chạy đi tìm tôi đây này.”

Đầu dây bên kia giọng ấm ức:

“Tôi cũng muốn chăm tốt lắm chứ, nhưng nó không thèm ăn cá loại hạt dành cho mèo, chỉ chịu ăn xúc xích, đồ ăn vặt các kiểu thôi mà…”

“Quan trọng hơn là… tôi thấy nó cứ như có linh tính ấy. Giống như… nó từng là người vậy đó. Anh nói xem, có phải nó vốn là người biến thành không?"

“Cậu thôi nói mấy chuyện nhảm nhí đó đi! Ý cậu là nó muốn ăn…”

Cuộc nói chuyện của họ tôi nghe không rõ, cứ bị đ/ứt quãng, chẳng hiểu họ đang nói gì nữa

Chỉ thấy sau khi cúp máy, Lục Tiêu đích thân vào bếp nấu cho tôi một bát mì nóng hổi.

Vì tôi không tiện ăn như mèo, nên anh kiên nhẫn đút từng thìa cho tôi ăn.

Do biến thành mèo rồi, bụng cũng nhỏ đi, ăn có chút xíu là thấy no căng.

Nhưng kể từ hôm đó, ánh mắt Lục Tiêu nhìn tôi cũng thay đổi.

Sau nửa tháng âm thầm quan sát, tôi phát hiện ra — mỗi tối Lục Tiêu đều tắm, mà lần nào tắm xong anh ta cũng chỉ quấn mỗi cái khăn tắm quanh hông.

Danh sách chương

5 chương
29/05/2025 15:58
0
28/05/2025 19:43
0
28/05/2025 19:39
0
28/05/2025 19:38
0
28/05/2025 19:36
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu