Sau Khi Beta Ký Hợp Đồng Sinh Con

Chương 17

23/10/2025 14:39

Ngoại truyện bổ sung

Lục Trì Diễn

Làm Thái tử đã mệt, làm Thái tử của Tập đoàn Dược phẩm Hằng Duệ còn mệt gấp đôi!

Tôi nghi ông ngoại chắc chắn cố tình chơi tôi. Ông vẫn còn để bụng chuyện hồi nhỏ tôi lấy cái chậu sứ men xanh cổ mà ông yêu quý nhất ra cho chó uống nước, nên mới thêm cái điều khoản oái oăm trong di chúc: “Trong ba năm phải có con nối dõi.”

Rõ ràng ông chỉ muốn tôi cũng nếm mùi nuôi con cực khổ thế nào thôi.

Tôi liền nhắn vào nhóm anh em thân thiết để nhờ hiến kế.

Tưởng Ly: “Ha ha ha ha, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha ha!”

Tôi: “C/âm miệng. Kế tiếp.”

Kỷ Văn Chu: “Thì ki/ếm đứa con thôi, có gì đâu. Với cái mặt cậu, muốn có con chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay à?”

Tôi: “Tôi biết tôi quyến rũ, nhưng quyến rũ đến mấy tôi cũng không tự đẻ được. Gió Tây Bắc cũng chẳng thổi con tới cho tôi, tốt nhất là nghĩ kế khác không thì để gió thổi bay cậu đi luôn đi.”

Tưởng Ly: “Giờ còn biết hô phong hoán vũ cơ à, gh/ê g/ớm thật đấy, Lục thiếu gia.”

Tôi: “Nói thêm câu nữa là mai tôi rút vốn đầu tư.”

Tưởng Ly: “Dạ vâng, bệ hạ, tiểu nhân xin cáo lui.”

Kỷ Văn Chu: “Hay là ki/ếm một Omega đi? Mẹ kế cậu dạo này chẳng phải đang mai mối cho cậu à, chọn đại một người là xong.”

Tôi: “Kỷ Văn Chu, nếu đầu cậu có tí n/ão thôi, đã không đến mức nói ra mấy câu mất n/ão như thế.”

Tôi bật chế độ chỉ quản trị viên mới được nói.

Cố Triều: “Nếu cậu sợ bên nhà cha cậu gài người thì tôi có cách. Tới mấy chỗ ‘cửa hàng đặc biệt’, tìm một người sạch sẽ, ký hợp đồng chỉ cần con thôi, sau đó trả cho người ta khoản đền bù, thế là xong.”

Tôi: “Đúng là chỉ có cậu mới đáng tin!”

Cố Triều: “Tôi chỉ góp ý thôi nhé, còn tìm chỗ thì tự lo, tôi không có mối.”

Tôi mở lại quyền chat cho nhóm.

Tưởng Ly: “Gửi link đây.”

Tưởng Ly: “Không cần cảm ơn.”

Tôi: “Không ngờ đấy, rời khỏi bọn tôi mà cậu sống phong lưu quá ha.”

Tưởng Ly: “Xì, chẳng qua bữa trước đi tiếp khách, thấy một ‘thiếu gia’ hợp mắt nên tiện ghi lại thôi.”

Kỷ Văn Chu: “Trà với hạt dưa đã chuẩn bị, mời kể chuyện!”

Tưởng Ly: “Người đó đẹp lắm, mỗi tội tính hơi bướng, như con ngựa hoang ấy.”

Cố Triều: “Chuẩn gu cậu rồi còn gì.”

Tưởng Ly: “Tôi chỉ chơi vui thôi, tán xong là chia tay.”

Tôi: “Xạo vừa thôi, ai kia sắp ch*t chìm trong bể tình còn giả vờ làm trai hư.”

Tưởng Ly: “Còn hơn mấy lão già đ/ộc thân nhé.”

Tôi: “Rút vốn.”

Tưởng Ly: “Ấy ới ~ bệ hạ, thần nói Cố Triều chứ đâu dám nói ngài, tha cho thần đi mà ~”

---

Hôm sau, tôi bảo thư ký Dương liên hệ câu lạc bộ Lam Nguyệt, nhờ họ sắp người phù hợp.

Chiều ngày thứ ba, tôi đi phỏng vấn.

Thật ra những người tới đó làm việc đều có toan tính riêng, điều này không lạ, nhưng cái kiểu toan tính công khai, nịnh hót trơ trẽn của họ khiến tôi chỉ muốn quay đầu bỏ về. Nếu không có người môi giới đứng giữa, chắc họ đã nhào lên bám lấy tôi rồi.

Loại này mà rước về thì e rằng còn chưa kịp đưa tiền đền bù đã chạy theo người khác mất rồi.

Đang ngán ngẩm, thì giữa đám “bông hoa trắng muốt” ấy, bỗng có một “khúc gỗ đen thui” đ/ập vào mắt tôi.

Cùng mặc đồng phục, nhưng ở trên người cậu lại trông như đồ mượn tạm. Thân hình thì rắn rỏi, dáng đứng thẳng như tùng, ánh mắt trong veo, thật thà đến mức khiến người ta nghĩ cậu vừa cày xong hai sào ruộng rồi chạy vội tới làm thêm.

Quan trọng là — trông cậu khỏe mạnh hơn hẳn mấy người kia.

“Tôi chọn cậu ấy.”

“Dạ… hả?”

“Hả gì mà hả, mau theo kim chủ đi chứ.”

“À… vâng!”

Danh sách chương

5 chương
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0
23/10/2025 14:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu