Bên trong Cung, liên thủ, người chính diện, người sườn, phối hợp trực diện lén. thủ Y nhàng, né chiêu thức hai người trở bàn tay. công Y khắc chế Phất Tuyết Tam Thức Giác, Kim Cương Luân trong hắn ta hút ám khí Chủy.
Hai đệ hắn ta bức khốn đốn, khổ nói nên lời.
Sau vài hiệp, chớp trường â tới. Y xoay Kim Cương Luân, phát động lực, t g/ãy trường thành khúc, rơi loảng xoảng xuống đất.
Hàn Y t tay, tụ lực ở xa. chạm u tươi đã miệng.
Hàn Y xoay tròn Kim Cương Luân, sáng lên, thẳng phía vậy, xót ruột muốn c/ứu trưởng, liền đỡ Kim Cương Luân, y Tay trái đeo nên việc phải đeo thì u me đầm đìa.
Cung nhân lúc y tạo liền chụp lấy mảnh rơi dưới â thẳng Y Khách.
Trước khi t, Y dốc bộ lực, chưởng huyệt mệnh môn Ngay lập tức, bay, cột trụ, nhúng u rồi ngất lịm đi.
Cung cơ hội này, lấy Kim Cương Luân, xoay người cái, é thẳng ng/ực Y Khách.
G t t Y Khách, kiệt sức ngã quỵ m/áu miệng y từ chảy ra. Y nằm im dưới trong i. lê trọng trưởng, nước rơi xuống mưa. Không ai rời xa y nhường Y cố lay nhưng vẫn phản ứng, ả l n, gào khóc trưởng.
May phản ứng, chậm mở Nhưng lục ngũ tạng đã lực Y t, chỉ thoi thóp.
Cung trong Xuất Vân Trọng Liên, muốn dùng nó c/ứu trưởng.
Cung gắng đứng dậy định phòng thì Khiếu cầm hai hộp gấm đi chính điện Cung.
“Ngươi muốn cái này à?” Khiếu lắc lắc hộp gấm.
“Đưa ta.” quát.
“Đồ giỏi thì tự ư ớ đi.” Khiếu chọc cười.
Nói rồi, hắn ta đi/ên cuồ/ng bóp nát Xuất Vân Trọng Liên.
Cung Xuất Vân Trọng hóa thành bột mịn, tuyệt vọng Y thoi thóp, trên lộ tợn.
Y sờ ám khí hông phóng phía Khiếu. Trong lúc Khiếu bận né tránh, y hông â tới.
Phương Khiếu né được, xoay người tung cước trọng ngã xuống cạnh Giác.
Cung thử cử động, bản chút sức lực, đành nhắm buông nghĩ t cũng là điều may mắn.
Khi Khiếu vung t liễu hai đệ, mũi â x/é bay đến, nhắm thẳng hắn ta. Hắn ta buộc phải thu để né tránh.
Cung Khiếu tay, mở hắn ta é â m.
Nhìn theo hướng â bay tới, cầm Mỹ Nhân Thứ, chậm bước đến.
Cung cũng Thiển, thở dốc nói: “Nàng đây… làm gì… đi mau… đi mau.”
Thượng Giác, phức xót cảm, oán trách.
“Ngươi mạng đấy, vẫn chưa t.” Khiếu ngạc nhiên.
“Chưa t ngươi, sao ta t trước.” i.
“Ha ha, t ta? Chỉ ngươi?” Khiếu cười nghe chuyện nực cười.
“Ngươi kìa.”
Phương Khiếu theo hướng chỉ, sắc lập tức biến đổi.
Cung cũng theo, trên đỉnh núi xa xa khói bốc cuồn cuộn, kỹ lửa lập lòe. Mà hướng đó chính là huyệt Phong.
“Ngươi bản lĩnh này, rốt cuộc là ai?” Khiếu t r ừ ắ t Thiển.
Thượng cười đắc ý: đoán đi.”
Phương Khiếu dài dòng, t ô Thiển. võ công kém hơn, chưa mười chiêu đã Khiếu â vai.
Thượng hề nao núng, vẫn mỉm cười. ở góc thì chạy mau. Hắn cố gắng đứng dậy, định che chắn nàng, nhưng ngăn Bởi vì rõ, nếu giúp thì chắc chắn sẽ t g.
Thượng giấu diếm cảm xúc, trong hắn chỉ sự lắng.
Thì hắn cũng nàng t, cũng lắng nàng thương. lẽ hắn cũng thích nàng.
Thượng đầu, dữ, trực tiếp khỏi vai. bàn đầy trong hưng phấn.
Nàng t ô Khiếu. Tuy lực võ công đều thua kém, nhưng rất thông minh, pháp linh né đò/n t ô g, cuối chớp cơ chưởng Khiếu. Khiếu trúng chưởng, lập tức dùng lực xa.
Thượng ngã xuống trước cửa chính điện Cung, u tươi ngừng trào miệng, trên môi vẫn nở nụ cười q u ỷ dị.
Bình luận
Bình luận Facebook