Sau khi mẹ rời đi, tôi đóng cửa lại.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi nằm trên giường mở điện thoại xem camera trong nhà.
Mẹ bảo dạo này Tiêu Nhiên lại b/éo lên.
Bà ấy đang khoe công với tôi đây.
Rốt cuộc Tiêu Nhiên vẫn bị coi là "dược liệu" chữa bệ/nh cho tôi.
Tối nay, chắc mẹ lại dùng "th/uốc" này trị bệ/nh cho tôi thôi.
Trong video giám sát, mẹ vừa về đến nhà.
Bố vội ngồi bật dậy từ ghế sofa: "Sao rồi? Nó đưa tiền chưa?"
Mẹ rút thẻ ra: "Mai ra ngân hàng kiểm tra số dư."
Bố cười nhếch mép: "Oánh giỏi thật đấy."
"À này." Mẹ hạ giọng thì thầm bên tai bố, mắt liếc về phía căn phòng cuối hành lang.
Một lát sau, mẹ bước đến gõ cửa:
"Tiêu Nhiên! Mở cửa ra!"
Tiếng hét vang lên từ trong phòng: "Lại bắt tôi ăn à? Đừng có mơ! Tôi đang gi/ảm c/ân làm đẹp, nhất định không ăn!"
Mẹ mặt đằng đằng, dùng chìa khóa dự phòng mở tung cửa.
Tiêu Nhiên gào thét bị mẹ túm tóc lôi ra ngoài.
Cô ta ngã sấp xuống sàn, hoa mắt chóng mặt.
Chưa kịp phản ứng, tay chân đã bị ghì ch/ặt.
Cô h/oảng s/ợ nhìn hai người: "Các người làm gì vậy?"
Không ai trả lời.
Bố châm điếu th/uốc, hỏi mẹ: "Vị trí mụn của Oánh ở đâu? Nhớ chính x/á/c đấy."
Mẹ chỉ vào má trái Tiêu Nhiên: "Chỗ này, không thể nhầm được."
"Nhầm thì sao? Thừa sức đ/ốt thêm vài lần, không gì quan trọng bằng tương lai của Oánh."
Hai bóng người méo mó ghì ch/ặt Tiêu Nhiên, tựa q/uỷ đói từ địa ngục.
Tiếng khóc x/é lòng vang lên.
Tôi chạm tay lên gương mặt mình - nơi từng có nốt mụn giờ đã biến mất.
Bình luận
Bình luận Facebook