Tiếng ho dữ dội vang lên trong phòng. Tôi chỉ tay về phía Giang Thính Chu, hỏi với vẻ khó tin: "Anh... anh không lẽ thật sự mắc hội chứng Stockholm rồi sao?"
Giang Thính Chu xoa xoa cằm suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nghiêm túc: "Ừ, đúng vậy. Để ngăn em gây họa cho người khác, anh tạm chấp nhận ở bên em vậy."
Ôi trời, tên bi/ến th/ái nhỏ cũng có ngày nở hoa. Sau khi mơ màng x/á/c lập qu/an h/ệ, Giang Thính Chu yêu cầu tôi dọn đến căn hộ của anh. Mà tôi thì vẫn chưa quen với việc công khai sống bên cạnh Giang Thính Chu.
Mỗi khi anh tắm xong cởi trần đi ra, tôi lại vô thức chạy vụt lên lầu hai, lén lút chụp vài kiểu ảnh mát mẻ lúc anh lau người.
Khi dạo phố cùng anh, gặp bạn bè, tôi lập tức lảng ra xa, đứng trong bóng tối lạnh lùng quan sát họ trò chuyện.
Lúc dùng bữa, tôi thường ngồi vào vị trí ngoài tầm mắt anh, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ. Bạn bè anh tỏ ra nghi hoặc về những hành vi của tôi.
Còn anh chỉ xoa xoa đầu tôi, cười hiền hòa: "Bảo bảo nhà tôi thích đóng trò ấy mà, cứ để em ấy chơi đi."
Bình luận
Bình luận Facebook