Công việc ở công ty bận rộn khủng khiếp, đặc biệt là vụ thu m/ua lại Hoàn Xuyên gần đây đang mắc kẹt ở giai đoạn lưng chừng chẳng lên chẳng xuống.
Mỗi khi đắm chìm vào công việc, tôi chẳng cảm nhận được thời gian trôi qua.
Mãi đến khi chú Lưu nhắc nhở tôi rằng kỳ thi đại học sắp đến, tôi mới chợt nhận ra giờ đã là giữa hè.
Trong bữa tối, tôi hỏi Kỷ Di Tinh: "Sắp thi rồi, có căng thẳng không?"
Cậu ấy từ tốn nhai hết miếng cơm trong miệng, trả lời: "Cũng tạm."
"Định thi trường nào?"
"... Cháu được tuyển thẳng rồi."
"Ừ." Tôi gật đầu, chẳng còn gì để nói, đặt đũa xuống rồi đứng dậy lên lầu.
Kỷ Di Tinh vẫn ngồi ở bàn, ánh mắt dõi theo bóng lưng tôi lên tận tầng 2, chỉ chịu thu hồi khi cửa phòng tôi đóng sập lại.
Suốt mùa thi đại học, tôi lần đầu cảm nhận được bầu không khí căng thẳng hiếm có.
Nhân viên trong công ty có con thi cử đều xin nghỉ phép.
Tôi không hiểu: "Xin nghỉ để làm gì? Họ đi thi giúp được à?"
"Cậu không hiểu rồi! Bố mẹ nào cũng muốn làm gì đó cho yên lòng khi con thi cử. Chẳng phải nhà cậu cũng có học sinh cuối cấp sao?"
Tôi chợt nhớ đến Kỷ Di Tinh, không hiểu sao giọng nói bỗng pha chút khoe khoang: "Ừ, học sinh cuối cấp nhà tôi được tuyển thẳng rồi."
"Chà chà, câu này đừng để Phó Cẩm Hàm nghe được. Con của ông ta học dốt, lo đến bạc cả tóc rồi đấy."
Tôi khẽ cười: "Nhắc mới nhớ, hôm nay ông ta vắng mặt à? Hôm qua ông ta bảo có kế hoạch mới về vụ Hoàn Xuyên cần giao cho tôi, sao vẫn chưa thấy đâu?"
"Không rõ, kêu trợ lý gọi ông ta xem sao?"
Tôi chưa kịp đáp, chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Tiếng chuông dồn dập vang lên giữa văn phòng rộng mênh mông khiến tôi gi/ật thót tim.
Số lạ hiện lên khiến tôi do dự 1 giây, nhưng vẫn bấm nghe.
Giọng nói bên kia bị xử lý đến biến dạng, lạnh lùng gọi: "Kiều tổng."
"Nói thẳng đi. Cho anh 30 giây."
"Kiều tổng đừng lạnh lùng thế chứ. Để tôi cho anh nghe thứ này đã, rồi anh quyết định xem có muốn nói chuyện tử tế hay không."
Không gian đột ngột xáo trộn.
Một tiếng đ/ập mạnh vang lên, kèm theo tiếng ch/ửi khe khẽ: "Thằng nhãi này mở miệng coi."
Tiếng đ/ập nặng hơn vang lên, theo sau là ti/ếng r/ên nghẹn ngào.
Dù không ưa Kỷ Di Tinh, nhưng nuôi cậu ấy gần 8 năm, tôi lập tức nhận ra đó là giọng cậu ấy.
Trình Kỳ căng thẳng nhìn tôi, biết ngay chuyện chẳng lành đã xảy ra.
Tôi gật đầu với anh ta, anh ta lập tức rút điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Bình luận
Bình luận Facebook