Chúng tôi bắt xe taxi đến gần khu vực núi M/a Đậu, đi dọc theo bờ hồ bắt đầu tìm người.
Hôm nay thời tiết khá tốt, trời trong và không có mây, bầu trời trong xanh in bóng xuống mặt hồ, màu trời với màu nước hồ chung một màu sắc, đẹp không sao tả xiết.
Vốn dĩ hồ Phủ Tiên là một điểm đến du lịch nổi tiếng, quanh hồ có rất nhiều khách du lịch, cứ đi được mấy bước là lại thấy người ta chụp hình hay trải chiếu dã ngoại ở ven hồ.
Tôi trừng to hai mắt, cùng ông nội nhìn chăm chăm vào đám người quanh hồ, vừa đi vừa tìm, đi lòng vòng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Khi thấy sắp tới bốn giờ ba mươi phút chiều, trong lòng tôi bắt đầu thấy sốt ruột.
“Ông nội, hay là chúng ta chia nhau ra tìm người đi, chúng…”
Tôi còn chưa nói xong thì đã thấy ông nội hít ngược một ngụm khí lạnh, sắc mặt “soát” một cái trở nên trắng bệch.
“Nhóc con, chạy mau!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì ông nội đã liều mạng chạy về phía trước.
Tôi hoảng h/ồn, cũng chạy về phía trước theo bản năng.
“Thi châu biến hình rồi sao?”
“Người đằng trước đứng ngay lại cho tôi…”
Phía sau truyền tới một tiếng quát lớn, cả người ông nội tôi r/un r/ẩy, chạy càng nhanh hơn trước. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một cái bóng đen từ trên trời rơi xuống, bổ nhào thẳng lên người tôi.
“A…”
Tôi bị trọng lượng lớn đ/è lên nên ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết, có người vặn tay tôi lại từ phía sau, ghìm tôi ch/ặt ở trên mặt đất. May mà thảm cỏ bên dưới khá mềm mại nên tôi ngã xuống cũng không quá đ/au đớn.
Tôi hoảng hốt quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đồng chí cảnh sát, là hiểu lầm thôi ấy mà!”
Một lát sau, một cảnh sát trẻ tuổi khác mặc đồng phục cũng đuổi tới bắt lấy ông nội của tôi. Anh ta cười lạnh một tiếng, ấn bả vai ông nội tôi xuống.
“Ông chạy nữa đi? Tôi là sinh viên thể thao được tuyển thẳng đấy.”
Bình luận
Bình luận Facebook