Hữu Tình Mật Ý

Chương 3

11/07/2024 16:01

-

Mặc dù nói ra ngoài đi dạo nhưng thực ra ta đã có đích đến từ trước rồi.

“Tiểu thư, không phải người thường nói người sinh ra đã đẹp sẵn, không cần phải son son phấn phấn gì nữa hay sao? Vậy người đến cửa hàng son phấn để làm gì?”

Bình An đứng ở trước cửa hàng son phấn, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt của muội ấy lại khiến ta h/oảng s/ợ vô cùng.

Ta cũng không ngờ rằng trước kia vì lườ¡ biếng nên ki/ếm cớ lung tung, quanh đi quẩn lại đã bị v ả mặt như vậy, đành phải lúng túng nói:

“À, không phải do cửa hàng này mới mở sao, nói không chừng sẽ có không ít thứ đồ chơi mới lạ. Biết đâu phu quân sẽ vì thế mà nhìn ta thêm vài lần đấy?”

Không còn nghi ngờ gì nữa, Bình An đã thật sự bị lý do này thuyết phục rồi, đi cùng ta vào trong cửa hàng.

Vừa mới bước vào trong, đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, không phải hoa lại cũng chẳng phải là trái cây, nhưng lại thấm vào trong ruột gan, khiến cho tinh thần sảng khoái lạ kỳ.

Son phấn bình thường đã tự mang theo mùi hương riêng biệt của nó, cho nên cửa hàng son phấn để tiện cho khách hàng lựa chọn sẽ không đ/ốt hương.

Cửa hàng này lại một mình một kiểu.

Người phục vụ trong cửa hàng trông cũng thanh tú động lòng người, rất có ánh mắt.

Vừa thấy ta và Bình An đi vào, đã tiến lên tiếp đón.

Rất nhanh, ta đã hiểu được vì sao cửa hàng này lại được hoan nghênh như thế, thứ nhất là mặt hàng phong phú và chất lượng sản phẩm tốt, thứ hai là người phục vụ thân thiết dịu dàng, cho dù ngươi có chọn cái gì, họ cũng sẽ khen ngươi theo nhiều cách khác nhau, ngay cả Bình An ngày thường vẫn luôn tiết kiệm cũng có một chút động lòng.

Nhân lúc Bình An đang bị d/ao động, tràn đầy phấn khởi, tóm lấy người phục vụ hỏi lung tung các thứ, ta tỉ mỉ đ á nh giá cửa hàng son phấn này.

Cửa hàng có rất nhiều khách qua lại, thương phẩm ở lầu một có giá cả phải chăng, phần lớn là dành cho bình dân, lầu hai là thương phẩm quý giá hiếm gặp, đương nhiên là để phục vụ cho các phu nhân tiểu thư rồi.

Ta còn đang cảm thán chủ nhân của cửa hàng này đúng là kỳ tài của giới thương nghiệp, suy nghĩ chu đáo, liền nghe thấy một câu:

“Ái chà, ta bảo mà, thảo nào cứ ngửi thấy mùi gì kỳ lạ, hóa ra là Dương Mộc Tuyết đang ở đây à.”

Cái giọng nói này, cách ba con phố ta cũng có thể nhận ra là ai.

Trưởng công chúa, Ninh Thừa Hinh.

Thực ra ta và nàng ta là kẻ thu` nhiều năm rồi.

Lúc ta vừa mới từ biên cương trở về, nàng ta nhìn ta không vừa mắt, gây rắc rối cho ta ở khắp nơi.

Cuối cùng ta bực quá nên không nhịn nữa, mượn cơ hội đ á nh mã cầu, đ á nh nàng ta một trận.

Nàng ta gào khóc đi mách Tiên Hoàng.

Cuối cùng ta vì đả thương công chúa bị ph/ạt đ á nh bằng roj, nằm gần nửa tháng.

Nhưng nàng ta cũng chẳng khá hơn ta là bao.

Ta ra tay có hơi nặng.

Ân oán theo thời gian chỉ tăng thêm chứ không có giảm đi, bây giờ ta lại cư/ớp đi người trong lòng của nàng ta, mối th/ù lại càng sâu thêm.

Bây giờ ta không thể trêu vào nàng ta, nở một nụ cười giả tạo: “Bái kiến Trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy Quý Hằng thì cảm thấy mất mát, sau đó cười lạnh giễu cợt nói:

“Ngươi tới đây một mình? Quý Hằng cũng không coi trọng ngươi nhỉ? Ta thấy bọn họ nói đúng đấy chứ, mối hôn sự này chắc chắn là do ngươi dùng th/ủ đo/ạn bỉ ổi để ép Thái Hậu ban hôn.”

Lúc nàng ta đối đầu với ta đã có rất nhiều người tụ tập ở đây, bây giờ nghe nàng nàng ta nói như vậy, tất cả bọn họ đều xì xào bàn tán chờ xem trò cười của ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi, chưa nghĩ ra phải đáp trả thế nào, trong lòng đã âm thầm ghi nhớ mối th/ù này, dự định ngày sau sẽ b/áo th/ù.

“Phu nhân đến đây cũng không báo với ta một câu, để ta tìm nàng dễ hơn chút.”

Ta nghe thấy âm thanh đó thì sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt khiêm tốn nhã nhặn của hắn.

Hắn đi đến chỗ ta, vẻ mặt cưng chiều ôm ta vào lòng.

Quý Hằng quay đầu, giống như giờ mới nhìn thấy Trưởng công chúa đang đỏ mặt đứng đó, kinh ngạc “A” một tiếng, chắp tay hành lễ với Trưởng công chúa, ôn hòa nói:

“Thì ra Trưởng công chúa cũng đang ở đây. Vẫn xin Trưởng công chúa thứ lỗi cho, thần vừa mới không tìm thấy phu nhân, lo lắng quá nên lo/ạn, không thể tới thỉnh an Trưởng công chúa kịp lúc, xin Trưởng công chúa thứ tội.”

Sắc mặt Trưởng công chúa trắng bệch.

“Ta và phu nhân còn có chút chuyện, không quấy rầy nhã hứng của Trưởng công chúa nữa.”

Nói xong liền dắt tay ta, đưa ta ra khỏi cửa hàng son phấn.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ phừng phừng vì tức g¡ận của Trưởng công chúa.

Trong lòng có chút vui vẻ.

Danh sách chương

5 chương
11/07/2024 16:02
0
11/07/2024 16:01
0
11/07/2024 16:01
0
11/07/2024 16:01
0
11/07/2024 16:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận