Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
10:30, Đức Hinh tan tầm về nhà, từ Thái Hòa Môn phía trước đi qua, đến Đông lộ, lên Tinh Môn trở về Dục Khánh Cung.
Còn cách Tiễn Đình khá xa, hắn đã thấy phía trước một đám người đen nghịt vây quanh, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng khen.
Đức Hinh kỳ quái: “Phía trước kia là đang luận võ sao?”
Phương Băng cũng không hiểu, nói: “Có ai nói hôm nay có luận võ đâu? Chắc là do bọn thị vệ tự phát tổ chức thôi.”
Đức Hinh cảm thấy hứng thú nói: “Đi xem một chút.”
Đến gần, nhờ chiều cao, hắn từ sau lưng đám thị vệ thăm dò xem xét, lập tức rụt cổ muốn chạy.
Đáng tiếc, hạc đứng trong bầy gà dễ bị phát hiện.
“Định Thân Vương tới.”
“Định Thân Vương......”
“Đức Hinh à, mau tới đây.” Ung Chính Đế cười tủm tỉm gọi.
“A mã!” Tiếng trẻ con vang dội vang lên, Đức Hinh là thế nào cũng không thể đi.
Đám người tách ra, giữa sân dựng một bia ngắm thấp lè tè, trên rơm dán giấy vòng tròn đỏ, cao hơn một trượng, một đứa bé con con chính tay cầm ná cao su, tay kia cầm viên bi, nhắm ngay bia ngắm.
Hoàng đế bệ hạ uy nghiêm đứng một bên hộ giá.
Xung quanh còn có Đồng Ý Tự, Hoằng Huy, Diễn Hoàng, Mã Kỳ, Phó Nhĩ Đan, Phú Sát Dung Thái các loại vương công đại thần, Hoằng Quân, Hoằng Sảng, Vĩnh Hoa, Vĩnh Chương chờ hoàng tử hoàng tôn, Trương Đình Ngọc mấy người Hán thần quan văn, bọn thị vệ vây quanh trong ngoài ba lớp.
Ngoài cùng, hắn còn gặp được Tranh Tây Sư, đang đối với tiểu bất điểm kia bôi bôi xóa xóa.
Đức Hinh:......
Vĩnh Liễn dù thấy a mã, mắt to lấp lánh, nhưng đang có chuyện quan trọng, chưa thể ôm a mã, chỉ là ánh mắt hưng phấn theo a mã di động.
Đức Hinh cổ vũ cười với hắn, nói: “Bảo nhi, con giỏi nhất.”
Vĩnh Liễn lớn tiếng trả lời: “Dạ, a mã, Bảo Bảo giỏi nhất đát!!”
Ánh mắt hắn thu hồi, chăm chú nhìn bia ngắm phía trước.
Đám người:......
Thảo, oắt con đáng yêu vậy sao? Nhà bọn hắn cũng có mấy đứa, sao hắn không biết?!
Diễn Hoàng nhường chỗ, để Đức Hinh đứng vào.
Một tiếng "Phốc" nhẹ nhàng vang lên, là Vĩnh Liễn b/ắn viên bi, trúng bia giấy.
Đức Hinh thấy, viên bi trúng vòng ngoài cùng của bia giấy, còn có năm sáu vết tương tự ở vòng trong, vòng ngoài, chắc là những lần b/ắn trước.
Một tiểu thái giám đứng bên cạnh nâng một tấm bia giấy như vậy, hẳn là Vĩnh Liễn b/ắn trước đó.
Tô Bồi long trọng thông báo: “Một vòng!”
“A a a ——”
Bọn thị vệ ủng hộ vang trời, Hoằng Sảng khoa tay múa chân gào to nhất, như thể đó là cháu trai hắn b/ắn vậy.
Đức Hinh vừa rồi nghe thấy tiếng ủng hộ từ xa chính là như vậy.
Ung Chính Đế cũng tán thưởng gật đầu, chậm rãi vỗ tay.
“A mã!”
B/ắn xong một lượt, Vĩnh Liễn nhào tới Đức Hinh.
Đức Hinh thuần thục chụp lấy, tung con lên không ba lần.
Vĩnh Liễn như con rùa nhỏ vui sướng, tứ chi lo/ạn động, "Ha ha" cười không ngừng, rõ ràng thích trò chơi này.
Hai cha con phối hợp ăn ý, rõ ràng chơi nhiều lần rồi.
Phó Nhĩ Đan thấy con rể ném cháu ngoại như ném bóng da, toàn thân đề phòng, nín thở chuẩn bị đoạt cháu, nhỡ đâu ngã xuống đất thì sao?
Nhưng hắn còn chưa ôm cháu ngoại, hắn mới từ Tây Ninh về, cháu lại vào cung, từ khi cháu sinh ra, hắn còn chưa ôm lần nào!
Ném xong, Vĩnh Liễn cũng tiêu hao hết hưng phấn, mặt nhỏ đỏ bừng, ngoan ngoãn để a mã ôm trong tay, như gà trống nhỏ chờ người ta khen.
Mồ hôi ơi, xin hãy đến đi ~~
Vĩnh Liễn mắt sáng nhìn mình, Ung Chính Đế gật đầu, nghiêm túc nói: “Lần nào cũng tốt hơn lần trước, rất có phong phạm thần xạ thủ của a mã con ngày xưa, tương lai nhất định là Ba Đồ Lỗ đệ nhất của Đại Thanh ta, có thưởng!”
Vĩnh Liễn lập tức cao hứng, lớn tiếng đáp: “Hảo a!”
Hắn nghe không hiểu, nhưng chắc chắn là đang khen mình, cứ đáp ứng là được.
Tiếng trẻ con ngây thơ khiến bọn thị vệ cười ồ, Vĩnh Liễn càng thêm đắc ý.
Hoằng Huy cười nói: “Đúng vậy. Thần thấy còn hơn Đức Hinh ngày xưa mấy phần.”
Ung Chính Đế:......
Thật hiếm thấy, trẫm còn tưởng, trong mắt ngươi, không ai bằng Đức Hinh chứ.
Đồng Ý Tự thừa cơ nói: “Hoàng Thượng, ngài nói có thưởng, còn chưa nói thưởng gì đâu?”
Còn cả lần ở Kim Loan điện sáng sớm nay nữa, ngài cũng nói có thưởng, đừng chỉ nói suông, không c/ắt miếng thịt nào ra à.
Ung Chính Đế liếc hắn, nói: “Đem bảo cung trẫm giấu ở Dưỡng Tâm Điện mang tới, thưởng cho Vĩnh Liễn.”
Diễn Hoàng kinh ngạc: “Hoàng Thượng nói, là cái cung sừng trâu nhỏ tiên đế ban thưởng kia?”
Ung Chính Đế cười nói: “Chính là nó. Đó là một cái cung nhỏ Mông Cổ, chế tạo tinh xảo, lực kéo chỉ một thạch, đợi Vĩnh Liễn lớn thêm vài tuổi nữa, là có thể dùng.”
Diễn Hoàng vừa dứt lời, mấy vị tâm phúc ở Dưỡng Tâm Điện lập tức nhớ tới cái cung nhỏ nạm đầy bảo thạch ngọc khí, mang tính trang trí kia, lập tức chúc mừng Đức Hinh, có được bảo khí.
Một trong những đặc điểm của cung Mông Cổ là càng tốt thì càng được nạm đ/á quý, để thể hiện vị thế vương giả.
Đừng hỏi vì sao trong Dưỡng Tâm Điện lại có cung nhỏ, hoàng đế thích thì sao?
Con trai có được bằng bản lĩnh, Đức Hinh tạ ơn nhận lấy.
Phú Sát Dung Thái cười nói: “Hoàng Thượng, bọn thị vệ ở đây chỉ nghe nói Định Thân Vương là thần xạ thủ, chứ có mấy ai thấy đâu.” Lại hỏi bọn thị vệ: “Các ngươi có muốn mở mang tầm mắt không?”
“Định Thân Vương!”
“Định Thân Vương!!”
“Định Thân Vương!!!”
“A a a ——”
Nhìn khí thế như sóng trào biển dâng này, Ung Chính Đế cười nói: “Không cho các ngươi kiến thức thì không biết thiên ngoại hữu thiên. Người đâu, dựng bia ngắm, lấy cung cứng nhất tới!”
Đức Hinh:......
Các ngươi hỏi ý kiến ta chưa?
Diễn Hoàng ghé tai Đức Hinh nói: “Binh lính ta dạy dỗ vốn sùng bái kẻ mạnh, cứ việc buông tay chinh phục bọn hắn.”
Đức Hinh: “Được.”
Ba hạng mục cơ bản nhất trong huấn luyện binh lính Mãn Châu là cưỡi ngựa, b/ắn tên, cưỡi ngựa b/ắn tên.
Đức Hinh muốn biểu diễn cho bọn họ xem cưỡi ngựa b/ắn tên.
Đã là thần xạ thủ, không cần b/ắn bia ch*t, trực tiếp chơi bia sống.
Bia sống là bọn thị vệ khỏe mạnh ném lên trời theo hình vòng cung, Đức Hinh cưỡi ngựa b/ắn hạ.
Hoằng Huy thấy chưa đủ đã, sai người lên phòng bồ câu thả chim, để thị vệ nào hứng thú thì tham gia, thi xem ai b/ắn trúng nhiều bồ câu nhất.
Trúng thưởng có tiền, tiền thưởng chính là do hoàng đế ban.
Ung Chính Đế ban cái gì, thì cái đó là tiền thưởng.
Vốn chỉ là đứa trẻ 4 tuổi b/ắn ná cao su, cuối cùng biến thành đại diễn võ, Ung Chính Đế không ngờ tới.
Lẽ ra lúc này hoàng đế cũng nên tham gia, nhưng cuối cùng Diễn Hoàng cũng ra tay, Ung Chính Đế vẫn không có ý định b/ắn một mũi tên nào.
Hoằng Huy bồi Ung Chính Đế, xem người khác biểu diễn.
Ung Chính Đế ho nhẹ một tiếng, nói: “Con cũng đi thử xem tài nghệ đi.”
Hoằng Huy cười nói: “Có Đức Hinh là đủ rồi, con sợ không bằng hắn, mất mặt.”
Nhìn bộ dạng như được thơm lây của ngươi, thật không giống "Sợ mất mặt".
Ung Chính Đế nhìn bọn thị vệ vây quanh Đức Hinh diễn võ, cảm thấy không biết là mùi vị gì, nhìn Vĩnh Liễn, Vĩnh Liễn đang bị Hoằng Sảng đ/è lên cổ vỗ tay gọi hay.
Hò hét ầm ĩ đến tận chiều mới yên, Ung Chính Đế không chỉ ban thưởng cho thị vệ b/ắn trúng nhiều bồ câu nhất, còn sai Ngự Thiện Phòng thưởng cơm, đồ ăn thức uống để khao bọn thị vệ vũ dũng.
Đức Hinh tất nhiên được thưởng hậu hĩnh nhất, ngoài cung cứng tốt nhất, còn có bảo mã, vàng bạc, vải vóc, súc vật, Đức Hinh giữ lại cung cứng và bảo mã, chia hết vàng bạc, vải vóc, súc vật cho bọn thị vệ.
Ung Chính Đế lắc đầu, nói: “Ngươi thưởng ít quá, trẫm thêm chút nữa, để ai cũng có lợi mới tốt.”
Đức Hinh cười nói: “Vẫn là Hoàng Thượng hào phóng đại khí.”
Ung Chính Đế nhìn Vĩnh Liễn đang ngủ say trong tay hắn, vừa đi vừa nói: “Định Vương Phi nuôi Vĩnh Liễn rất tốt, quay đầu trẫm bảo Hoàng Thái Hậu và hoàng hậu thưởng, con về Dục Khánh Cung thay y phục, đến Dưỡng Tâm Điện bồi trẫm dùng bữa.”
Đức Hinh: “Dạ.”
Hắn dừng bước, nhìn Ung Chính Đế dẫn người vào Cảnh Vận, đi về phía tây.
Vừa vào cửa Dục Khánh Cung, Cẩm Tú đã ngồi dưới bóng cây quạt uống trà, thấy Đức Hinh ôm con vào, gi/ật mình hỏi: “Sao vậy?”
Đức Hinh khẽ nói: “Mệt, ngủ rồi.”
Cẩm Tú nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chắc là mệt, từ sáng sớm đã đi chơi, chơi hơn nửa ngày rồi.”
Đức Hinh ôm con vào phòng, đắp chăn cho con rồi hỏi: “Trời nóng vậy, sao nàng ngồi ngoài này?” Lại còn ngồi ngay cửa.
Cẩm Tú không tự giác đ/è thấp giọng: “Nghe ngóng bên ngoài đó, ầm ĩ muốn lật cả Tử Cấm Thành lên.”
Đức Hinh sửa sang lại chăn cho con, nói: “Nàng vất vả rồi.”
Cẩm Tú ngẩn ra, rồi bật cười.
Cẩm Tú bảo cung nữ xoay quạt, kéo bình phong chắn gió, hai vợ chồng ra ngoài nói chuyện.
Cẩm Tú nói: “Chàng không biết đâu, con chúng ta sáng nay đi Kim Loan Điện, nghe nói, lúc Hoàng Thượng cùng triều thần bàn chính sự, nó trốn dưới ngự án, lấy triều thần làm bia, b/ắn chơi.”
Đức Hinh:......
Cẩm Tú tiếp tục: “Bị bắt được, Hoàng Thượng không những không trách ph/ạt, còn sai Tô Am Đạt hạ chỉ cho ta, bảo ta đừng quản nó, phái người che chở nó đi Tiễn Đình b/ắn tên.”
Đức Hinh: “Thảo nào ta về thấy Hoàng Thượng dẫn đám đại thần xem nó b/ắn ná cao su.”
Cẩm Tú kinh ngạc: “Hoàng Thượng dẫn đại thần xem nó b/ắn ná cao su? Ta tưởng chỉ có bọn thị vệ dỗ nó chơi thôi.”
Đức Hinh gật đầu.
Cẩm Tú do dự: “Hoàng Thượng nhàn rỗi vậy sao? Chỉ đi xem đứa trẻ 4 tuổi chơi?”
Đức Hinh xoay chén trà, cong môi cười nói: “Có gì lạ, ta mới vào Ung Vương Phủ cũng chỉ hơn Vĩnh Liễn hai ba tuổi thôi mà.”
Cẩm Tú nhìn Đức Hinh ánh mắt liền mang theo cẩn thận.
Đức Hinh đến gần nàng, nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, mũi ngọc tinh xảo, cánh môi, đ/è giọng nói: “Nói ra thì, lần đầu ta thấy nàng, nàng cũng chỉ lớn bằng Vĩnh Liễn thôi mà?”
Cẩm Tú:......
Cẩm Tú đẩy mặt hắn ra, gh/ét bỏ lau tay, "A" một tiếng, hờn dỗi: “Đáng gh/ét!”
Nói xong, nàng bật cười.
Đức Hinh bắt lấy tay nàng, kéo lại gần, nói: “Thời gian gấp gáp, nương tử tắm rửa cho vi phu đi......”
————————
Hôm nay không có nha ~~
Chương 441
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook