Siêu Thời Không Chuyển Phát Nhanh

Chương 71

01/12/2025 16:13

"Bộ trưởng, dạo này có tin gì không?" Giang Tế Đường lập tức gọi điện cho Giang Hành Chu, "Tôi nghe nói có công ty địa ốc trong nước chuẩn bị phát triển bất động sản. Chẳng phải thị trường bất động sản Cẩm Thành đã bão hòa rồi sao?"

Giang bộ trưởng hơi ngạc nhiên: "Thương nhân thính nhạy thật. Có tin từ trên nói rằng sẽ chọn ba thành phố làm khu thí điểm, sau này sẽ rót thêm nhiều ng/uồn lực vào. Cẩm Thành cũng là một trong những ứng cử viên. Nói đến, cũng có phần công của cậu đấy, đến giờ vẫn chưa thấy ai trị liệu giỏi hơn cậu."

Khối rubic này đi hay ở, bảy năm sau sẽ rõ, mà bảy năm đủ để một thành phố phát triển.

Nếu Cẩm Thành được chọn làm khu thí điểm, lại được rót vốn đầu tư, biết đâu chừng từ thành phố hạng hai có thể vươn lên hạng nhất, thậm chí siêu hạng nhất.

Khó trách thương nhân vừa nghe tin đã hành động.

Nắm rõ tình hình, Giang Tế Đường lại vùi đầu vào huấn luyện. Anh bận rộn từ một giờ chiều đến tối mịt, bữa tối cũng giải quyết ngay tại trường b/ắn.

Trong lúc đó, anh cũng nhận được điện thoại từ cổng thông tin chính phủ, thông báo rằng vụ việc phản quang kính đã được xử lý, các tòa nhà có cửa sổ kính phản quang đã cho đóng lại, những người liên quan đã bị phê bình nhắc nhở, nếu có vấn đề gì khác, có thể liên hệ họ tiếp.

Đúng là tốc độ Cẩm Thành, nhanh chóng và đáng tin.

Với tâm trạng tốt, anh vừa ngửi mùi th/uốc sú/ng, vừa ăn cơm hộp hun khói, thật thoải mái.

"Cậu Giang này, có muốn chuyển sang làm vận động viên chuyên nghiệp không?" Huấn luyện viên ngồi xuống bên cạnh.

Hả? Hả hả?

Về b/ắn sú/ng, Giang Tế Đường có chút năng khiếu. Thị lực là một phần, tay vững là một phần khác, mà cái sau quan trọng hơn cả. Chỉ cần thở mạnh một chút, tim đ/ập nhanh một chút, tay hơi rung một chút thôi, kết quả b/ắn đã lệch đi nhiều rồi.

Nghĩ kỹ thì, một là do anh được Đại Lực Thần ban phước, sức mạnh tăng lên, hai là... anh cảm thấy do đời trước luyện cấm chú mà thành. Cấm chú tốn nhiều năng lượng, phải đ/á/nh trúng nhân vật quan trọng của đối phương trong một lần, nếu không trúng thì chỉ còn nước chờ đối phương tấn công đi/ên cuồ/ng. Cảm giác đó chẳng phải luyện được tay vững hay sao?

"Huấn luyện viên, tôi hai mươi rồi."

"Hai mươi, còn trẻ chán, với thể trạng này, tôi thấy cậu có thể chiến thêm vài trận nữa đấy. Tuổi nghề của vận động viên b/ắn sú/ng có thể kéo dài lắm, năm mươi mấy tuổi mà vô địch cũng không hiếm." Huấn luyện viên xuất thân từ quân đội tiếc nuối cho một mầm non tài năng.

Người mới vừa cầm sú/ng, mười phát đã trúng hồng tâm, sau đó lại không tập nữa. Dù là bia 100 mét, lại còn nằm b/ắn, thế cũng là đáng gờm lắm rồi.

Quan trọng là cái tay này, quá vững. Lần trước ông thấy tay vững như vậy là ở một bác sĩ phẫu thuật, nhưng người đó sức lực lại không đủ, b/ắn nửa tiếng là tay run không được, không như cậu thanh niên trước mắt, người không hề hấn gì.

Đây đúng là trời cho ăn cơm.

Giang Tế Đường còn đang nghĩ cách từ chối cho lịch sự, huấn luyện viên đã vỗ vai anh: "Cậu ăn cơm trước đi, thả lỏng cơ bắp một chút, lát nữa chúng ta thử b/ắn sú/ng không điểm tựa, rồi thử tư thế ngồi xổm và đứng b/ắn. Nếu còn thời gian, thì thử b/ắn ba trăm mét."

"Vâng." Anh tăng tốc độ ăn.

Trường b/ắn sáng đèn đến chín giờ, ai cũng thấy rõ sự tiến bộ của Giang Tế Đường, nhất là tài năng của anh.

Huấn luyện viên sốt ruột vô cùng, ông vừa xin chỉ thị cấp trên, lại được thông báo rằng Giang Tế Đường thuộc đơn vị đặc th/ù, không thể đi theo con đường thể thao chuyên nghiệp.

Phát hiện ra mầm non mà không được báo cáo, chẳng khác nào móc tim ông ra.

Thể thao là vậy, nó trọng tài năng lắm, không có 1% tài năng bẩm sinh, dù có đổ 99% mồ hôi cũng vô ích.

"Cậu Giang, tập thêm đi cậu Giang, học kỹ thuật không được bỏ dở giữa chừng, tôi điều chỉnh lại giáo án cho cậu."

"Cảm ơn huấn luyện viên, mình tập thêm một chút ạ, có gì thầy cứ bảo em." Với những người lớn tuổi, Giang Tế Đường luôn tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, giúp anh dễ dàng hòa nhập vào đám người trung niên.

"Ừ, lần sau chúng ta thử đo các chỉ số xem thể chất cậu thế nào, rồi điều chỉnh sau."

Chào tạm biệt huấn luyện viên nhiệt tình, Giang Tế Đường về nhà tắm rửa rồi lăn ra ngủ.

Cả người mệt mỏi rã rời.

Ngủ... Ơ?

"Tiếp nhận được nguyện vọng mãnh liệt, hiện cập nhật đơn đặc th/ù.

Đơn đặc th/ù:

Xin hỗ trợ một đội hoàn thành thử thách trong chương trình tạp kỹ 'Chạy đi, trái tim ngọt ngào'.

Có tham gia hoạt động này không?

Bạn có 5 phút để quyết định."

Hôm qua vừa lẩm bẩm dạo này không có trò chơi nhỏ, bây giờ đã có ngay.

"Nội dung là gì?" Giang Tế Đường bật đèn, bình tĩnh thay quần áo. Khung bong bóng dùng giọng điện tử giới thiệu chi tiết nhiệm vụ cho anh.

Chi tiết nhiệm vụ:

Đơn này là đơn định hướng, chỉ phát cho những người chơi có chỉ số mị lực trên trung bình.

Người phát đơn cần người nhận đơn đóng vai nhân viên ngoài biên chế tham gia chương trình tạp kỹ 'Chạy đi, trái tim ngọt ngào', địa điểm nhiệm vụ: sảnh trực tiếp, thời gian nhiệm vụ: 120 phút, yêu cầu nhiệm vụ: giành lấy 30 phút nghỉ ngơi cho những người tham gia còn sống sót.

'Chạy đi, trái tim ngọt ngào' là chương trình tạp kỹ có sự tham gia của chín người truy đuổi và ba mươi sáu người tham gia. Hiện hiệp một đã kết thúc, người nhận đơn cần thay thế người tham gia ổn định nhiệt độ của phòng trực tiếp, giành thời gian nghỉ ngơi cho họ.

Nếu số người xem trực tuyến xuống dưới 1 triệu, trò chơi tạp kỹ sẽ bắt đầu.

Giành được 30 phút nghỉ ngơi, người nhận đơn sẽ nhận được 200 điểm tích lũy, một viên tinh tú hứa hẹn và một món đồ lưu niệm của trò chơi. Cứ vượt quá 30 phút, sẽ được thưởng thêm 100 điểm tích lũy.

Thời gian của người nhận đơn là thời gian nghỉ giữa hiệp, không được sử dụng bất kỳ th/ủ đo/ạn tấn công nào.

Cấm kỵ: Gây nhàm chán.

Nếu không giữ được 30 phút, người nhận đơn sẽ mất 1000cc m/áu.

Nghe đến hình ph/ạt cuối cùng, Giang Tế Đường hơi khựng lại: "Ngươi cảm thấy ta có thể không thành công?"

Khung bong bóng không hiện nội dung mới. Nhưng qua hình ph/ạt, có thể thấy nó không mấy tự tin.

Thiếu khí quan thì có nguy cơ t/ử vo/ng, vì đầu cũng là khí quan, nhưng mất 1000ml m/áu với Giang Tế Đường chỉ gây ra "thể hư".

Trong tình huống này mà vẫn để anh thử, chẳng lẽ trong đám người sống sót có người đáng giúp đỡ sao?

Giang Tế Đường nhíu mày, xem lại nội dung trò chơi một lần, rồi xuống thư phòng lấy vài món đồ, sau đó vào bếp chuẩn bị một chút.

Cuối cùng, anh đeo băng bảo vệ cổ tay.

"Nhận đơn."

Giang Tế Đường tiến vào không gian trò chơi nhỏ.

"Đây là sảnh trực tiếp?"

Một sân khấu vuông vức khoảng sáu mét, ánh đèn chiếu vào Giang Tế Đường ở chính giữa. Phía trước anh lờ mờ có vài bóng hình kỳ dị, dù không thấy rõ, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đói khát, lạnh lẽo và âm u.

Mà trong bóng tối còn ẩn chứa nhiều khí tức nguy hiểm hơn.

Ngay phía trên sân khấu, lơ lửng một tấm bảng trong suốt, trên đó có những con số biến đổi liên tục, bây giờ đang giảm mạnh, đã xuống đến 1,8 triệu.

Một khi xuống dưới 1 triệu, hiệp hai của chương trình sẽ bắt đầu, và nhiệm vụ của anh thất bại.

Giang Tế Đường không nói gì, anh như một ảo thuật gia giơ hai tay, một chiếc ghế đẩu cao xuất hiện bên cạnh. Anh đặt lên đó một miếng bít tết đang tan đ/á.

"Ha." Trong bóng tối vang lên tiếng cười chế nhạo, như chế giễu anh, cho rằng chỉ một miếng bít tết có thể giữ nhiệt độ ư?

Nhưng Giang Tế Đường lại lấy ra một lọ mứt quả nhỏ, mở nắp, đổ hết mứt màu đỏ tím lên miếng bít tết, năng lượng sinh mệnh đậm đặc lan tỏa, khiến đám quái vật tại chỗ xao động.

Một bóng hình bay lên với tốc độ cực nhanh, nhưng chưa kịp đến gần, đã bị dòng điện màu tím bao trùm.

Giang Tế Đường cầm sú/ng điện trong tay, dùng công suất cao nhất.

Sử dụng th/ủ đo/ạn tấn công, hình ph/ạt ập đến, Giang Tế Đường thấy trên da mình xuất hiện những vết nứt như sấm sét, lướt qua da thịt, x/é rá/ch cơ bắp.

Cơn đ/au khiến gân xanh nổi lên, mặt mày anh dữ tợn, ngón tay gần như không giữ nổi sú/ng điện.

"Buông tay..." Quái vật bị điện gi/ật kêu lên đ/au đớn.

"Ngươi cút trước đi." Giang Tế Đường nghiến răng, không chịu thả.

"Cút không được." Quái vật ấm ức muốn ch*t, bị dòng điện mạnh kh/ống ch/ế cứng đờ, không động đậy được.

"Vậy ngươi ch*t đi." X/é rá/ch, khép lại, khép lại, x/é rá/ch, Giang Tế Đường càng đ/au càng cười, cho đến khi bóng hình kia bị điện th/iêu rụi thành tro tàn.

Mọi thứ kết thúc, hình ph/ạt cũng kết thúc.

Bốn phía im lặng như tờ.

Mẹ ơi, ở đây có một con quái vật bất tử.

"Chơi đùa sao?" Giang Tế Đường dưỡng sức, thở hổ/n h/ển đặt tay lên chân ghế cao màu tối, mặt còn vương vết m/áu, nụ cười ngông cuồ/ng, "Thắng thì mang đi, thua..."

Đám quái vật trong bóng tối bốc lên sát khí, huyết nhục của Giang Tế Đường còn hấp dẫn hơn miếng bít tết mứt quả trên đài, nhưng sức tấn công và đặc tính bất tử của anh cũng đã bị chúng nhìn thấu.

Muốn gi*t anh, nhất định phải có vài con pháo hôi ch*t theo.

Không con quái vật nào muốn dùng mạng mình làm bia đỡ đạn cho con khác, chúng kiềm chế lẫn nhau, không ai dám động trước.

Giang Tế Đường chớp mắt: "Vậy đi, bàn thịt bò này, thêm 300cc m/áu của ta nữa. Thắng mang đi, thua, chương trình này sẽ có thêm một bản nhạc nền riêng cho ngươi. Trong phạm vi 1km quanh ngươi, loài người có thể nghe thấy nhạc nền của ngươi."

Hình ph/ạt này nói ra cũng không nghiêm trọng, cùng lắm là dễ dẫn đến thất bại trong trò chơi.

Nhưng nếu thắng, sẽ có mứt quả tràn đầy sinh mệnh, và m/áu của anh.

Đám quái vật xôn xao, chúng động lòng.

"Được không?" Giang Tế Đường hỏi người điều khiển phó bản sau sảnh trực tiếp. Nếu thế này còn không được, anh sẽ nghĩ cách khác.

"Được." Khung bong bóng xuất hiện rồi biến mất.

Lại có thể giải quyết cả người điều khiển phía sau màn, lợi hại thật.

"Chơi gì?" Trong bóng tối vang lên một giọng nói, không rõ đến từ hướng nào, cũng không phân biệt được là nam hay nữ.

"Ngươi thấy ta tay chân vụng về, đâu phải người chiến đấu, chúng ta chơi trò gì hòa bình hữu hảo một chút," Giang Tế Đường nghĩ nghĩ, "Cờ bay, cờ vây, bài, xúc xắc, ngươi muốn chơi gì?"

"Chơi bài thế nào?" Một cái bóng từ nhạt chuyển sang đậm, trên sân khấu xuất hiện một con quái vật hình người, đeo găng tay trắng mặc áo khoác trắng, trang phục bác sĩ tinh anh, tóc vàng mắt xanh rất tuấn tú.

Cũng là dáng người hình người, đúng là quái vật quen ngụy trang, không biết dưới lớp da người kia là bộ dạng gì.

Trên đỉnh đầu, con số trên tấm bảng lơ lửng tăng vọt lên 1,9 triệu, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng.

À, vẫn là đại minh tinh trong giới quái vật à?

"Bài hả, được thôi." Liếc mắt thấy con số đang ổn định tăng lên, Giang Tế Đường cười, "Chơi kiểu kinh điển, xì dách thế nào?"

"Được." Sau lưng bác sĩ xuất hiện một chiếc ghế, nó ngồi xuống.

Danh sách chương

5 chương
22/10/2025 01:17
0
22/10/2025 01:17
0
01/12/2025 16:13
0
01/12/2025 16:12
0
01/12/2025 16:12
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu