Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ba sinh vật không phải người kia, mọi việc đều phải xử lý ổn thỏa, đút đến tận miệng chúng mới chịu ngoan ngoãn nghe lời. Hễ mà để chúng tự làm thì y như rằng gà bay chó chạy.
M/a Ki/ếm trừng mắt nhìn đôi móng vuốt đang cầm đũa. Đôi móng ấy cứ như cái đuôi mèo, chẳng nghe lời chủ, gắp chẳng được gì. Bên cạnh còn có đôi mắt thèm thuồng to tướng quấy rối: "Ngươi ăn không được thì để ta giúp cho?"
Tiểu Lam Nấm dán ch/ặt lên miếng bánh lá sen, vì bị hai kẻ bên cạnh nhìn chằm chằm, cuống quá nó dùng tuyệt chiêu lần đầu trong đời: Phân giải!
Thôi rồi, nó đem miếng bánh lá sen của M/a Ki/ếm phân giải tan tành.
"Á a a a! B/ắt n/ạt ta quá đáng!"
"Anh, nấm nấm." Tiểu Lam Nấm vừa "anh anh anh", vừa ném ra chiêu mới học được 'Phân Giải'.
Ba bên hỗn chiến, đi/ên cuồ/ng tung kỹ năng, nhưng lại chẳng dám phá hoại phòng ốc thật sự, nên chỉ ném xươ/ng vụn vào nhau.
Giang Tế Đường xui xẻo bị vạ lây, mặt không đổi sắc vứt bỏ khúc xươ/ng bay tới, đầu ngón tay điểm một cái, ba tên nhóc con liền bay lên, xoay tít như quần áo trong lồng giặt. Tiếp đó, anh trả th/ù cư/ớp luôn miếng bánh lá sen gói kỹ trong chén của Parsons.
Cuối cùng, người bị hại Parsons: "..."
Cứ tưởng ba cái tướng ăn tham lam này sẽ ăn chẳng trôi, ai dè Giang Tế Đường và anh ta vẫn ăn no căng bụng. Lúc dọn dẹp tàn cuộc, Giang Tế Đường nhớ tới chuyện nhiệm vụ, mở lời: "Mấy ngày nay cậu có rảnh không?"
"Tớ có chuyện muốn nói với cậu." Gần như cùng lúc đó, Parsons cũng lên tiếng.
"Hả? Chuyện gì?"
"... Tớ m/ua nhà rồi."
Giang Tế Đường gật đầu: "Cậu nói rồi, sau đó thì sao?"
"Ngay sát vách nhà cậu."
"..."
"Tớ muốn ở gần cậu một chút." Parsons thành thật nói dự định của mình, đầu cúi thấp, giọng cũng nhỏ lại, như thể vừa làm điều gì sai trái, "Xin lỗi."
Sau vài phút nói chuyện thân thiện, Giang Tế Đường cuối cùng cũng tạm chấp nhận việc bạn thân nhanh chân hơn mình, m/ua mất căn nhà anh để ý. Anh đổi vẻ mặt không vui trước đó:
"Nhà sửa xong cả rồi à? Tớ thấy mấy đồ cũ với vật liệu thừa chất đống ở hậu viện, đằng nào cậu cũng không cần, tớ giúp cậu xử lý cho."
Từ khi biết yêu cầu nhiệm vụ thứ nhất, anh đã thèm thuồng đống đồ trong sân nhà bên cạnh. Trước đó anh đã định liên hệ với chủ nhà, xem có cần anh giúp xử lý mấy thứ bỏ đi kia không.
Ai ngờ, chính chủ lại ở ngay trước mắt.
Parsons không ngờ những thứ mình định vứt đi lại có tác dụng như vậy, đương nhiên lập tức đồng ý: "Vốn định tặng cho trạm thu m/ua phế liệu."
"Vậy còn chờ gì nữa, tớ đi xem mấy thứ đó, xem có tận dụng được không."
Dù trời đã nhá nhem tối, Giang Tế Đường vẫn hăng hái chở Parsons đi. Xe anh dừng ở hậu viện nhà mới của Parsons. Cái khóa cửa hậu viện đã được thợ sửa chữa đặt dưới chậu hoa, họ cầm chiếc chìa khóa đồng thau mở cửa.
Giống như nhà Giang Tế Đường, khu hậu viện rộng chừng bốn năm chục mét vuông, vốn được thím M/ập thu dọn gọn gàng, nhưng giờ bị chất đầy đồ ngổn ngang.
Giang Tế Đường bật đèn sân, ánh sáng cam dịu hắt xuống.
Phế liệu xây dựng thật sự đã được công ty dọn dẹp sạch sẽ, những thứ để lại ở hậu viện là vật liệu còn dùng được, và một số đồ gia dụng nguyên vẹn.
"Còn nhiều gạch men sứ với ván sàn thế này, tấm thạch cao cũng còn nguyên. Công ty này làm ăn cẩn thận thật, cậu thuê ở đâu đấy?"
"Tìm bừa một chỗ gần đây thôi."
Chủ yếu là Parsons vung tiền hào phóng, giá nào của nấy mà.
Căn nhà này cũng ba tầng, chưa kể hậu viện và ban công, diện tích mỗi tầng hơn tám mươi mét vuông, cả ba tầng là hơn hai trăm năm mươi mét vuông, nên số lượng gạch men sứ và ván gỗ còn nguyên vẹn cũng không ít.
Bàn ghế, giường tủ chất đống ở đây còn nhiều hơn. Ngoài ra còn có mấy cái bồn cầu, chậu rửa mặt tháo ra, cùng vô số đồ lặt vặt bị chủ cũ vứt bỏ.
Giang Tế Đường như chuột sa chĩnh gạo, có những thứ này, ba vạn tệ tiền m/ua sắm chỉ cần dùng để m/ua đồ điện, xi măng, gạch, sơn các loại vật liệu thôi.
Đương nhiên, vấn đề lớn nhất bây giờ là làm sao bố trí hơn 40 mét vuông thành một căn 'Ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, hai nhà vệ sinh', mà phòng ngủ nào cũng có cửa sổ.
Anh cầm điện thoại chụp lại hết đồ đạc, rồi cho vào album ảnh 'Vật liệu', sau đó vỗ tay đi sang nhà bên cạnh, phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Bị bỏ lại, Parsons nhất thời lặng người.
Tin tốt là bạn thân đã quên chuyện anh giấu giếm chuyện m/ua nhà.
Tin x/ấu là bạn thân tiện thể quên luôn cả anh rồi.
Đêm khuya thanh vắng, vẫn là tiếng dế kêu rả rích.
Đêm đó Giang Tế Đường vùi đầu vào 'Sách lược trang trí nhà nhỏ', đối tượng tham khảo của anh là những nơi giá nhà đắt đỏ: Đông Kinh, Hong Kong và Bắc Kinh.
Trong điều kiện hạn chế, anh hy vọng có thể trang trí ra một môi trường sống thoải mái.
"Người ta đã khổ thế này rồi, không thể cứ mãi chìm trong nước đắng được, ít nhất phải có chỗ để thư giãn." Nghĩ đến chi tiết nhiệm vụ, Giang Tế Đường không khỏi cảm thán, thời nào thế nào, nhà cửa vẫn là chuyện quan trọng nhất của người Hạ quốc.
Cảng Sinh, một người Hong Kong mới từ thế giới khác, cả nhà mẹ anh từ đại lục trốn sang, nhưng trên đường ch*t hết, chỉ còn lại một bà lão, một cô con dâu trẻ và một cặp con cái.
Sau này, cô con dâu trẻ mang theo con cái tái giá với một lão ngư dân trong làng chài, ở lại định cư và sinh thêm một đứa con, là Cảng Sinh.
Một gia đình chắp vá sáu miệng ăn cứ thế sống yên ổn.
Hai năm trước, một tập đoàn bất động sản lớn đến làng chài của họ m/ua đất, có thể trả tiền mặt, hoặc đổi ngang thành căn hộ hoặc cửa hàng cao cấp.
Đa số mọi người quyết định đổi thành căn hộ cao cấp, nên họ vui vẻ ăn cái bánh này, ký tên điểm chỉ lên hợp đồng.
Hai năm sau, nhà xây xong, nhưng căn hộ cao cấp thì chẳng thấy đâu, chỉ có khu nhà trọ xây ở gần khu ổ chuột.
Hơn nữa, họ còn phát hiện ra cạm bẫy trong hợp đồng, diện tích đất vườn tược các loại đều bị xén bớt, đổi sang nhà mới còn bị ăn cả 'Phí dịch vụ'.
Nhà của Cảng Sinh vốn rộng một trăm hai mươi mét vuông, đổi được căn hộ 90 mét vuông và cửa hàng 15 mét vuông (cửa hàng đổi theo tỷ lệ 2:1), nhưng trên giấy tờ chỉ còn 68 mét vuông nhà và 12 mét vuông cửa hàng, trừ thêm chút 'Phí dịch vụ' nữa, chỉ còn 50 mét vuông nhà. Diện tích thực tế chỉ là 48 mét vuông, tính cả ban công cũng chỉ có 50.4 mét vuông.
Họ đã làm ầm ĩ một trận, nhưng nhiều tộc lão trong dòng họ đã bị m/ua chuộc, không thể đoàn kết lại được. Hơn nữa, tên thương nhân kia có thế lực cả trong lẫn ngoài, sau khi bị cảnh cáo ngầm vài lần, họ chỉ còn cách chấp nhận sự thật.
Giờ đã có nhiều người chuyển vào nhà trọ. Dù cũng là nhà xi măng, nhưng điện nước đầy đủ, có đường ống dẫn khí đ/ốt, lại có cửa sổ và cửa ra vào, dù sao cũng hơn là không có nhà phải thuê bên ngoài, ít nhất có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê.
Mà mặt ngoài tầng một của khu nhà trọ là 'Cửa hàng' mà người ta hứa hẹn, tuy vị trí không được đẹp lắm, nhưng cho thuê cũng ki/ếm được chút tiền. Nếu không thì tự mở cửa hàng kinh doanh cũng được.
Nhà Cảng Sinh định dùng cửa hàng để b/án nước sâm, mẹ Cảng Sinh nấu nước sâm rất ngon, bà nội cũng có thể giúp đỡ. Còn bố anh sẽ tiếp tục đi đ/á/nh cá. Họ đều biết, dùng điện nước, lại không có vườn rau, chi phí sinh hoạt sẽ tăng lên.
Nên cả nhà họ cũng chuẩn bị chuyển vào ngay, nhưng trước khi chuyển, Cảng Sinh ra bờ biển chơi, c/ứu được một người phụ nữ rơi xuống nước, người đó tặng anh một chiếc nhẫn để cảm ơn.
Đứa trẻ bảy tuổi chẳng hiểu gì về châu báu, càng không hiểu trang sức, tùy tiện ước: "Nếu đổi được thành giường với bàn thì tốt, con ước được ở trong căn nhà đẹp, tốt nhất có ba phòng ngủ, phòng nào cũng có cửa sổ to.
"Tốt nhất là có hai nhà vệ sinh, như thế mọi người không phải ôm bụng giậm chân sốt ruột."
Nguyện ước của cậu bé được hệ thống tiếp nhận, hệ thống đã gửi thư cho bố mẹ Cảng Sinh, thông báo rằng đã nhận đơn trang trí này. Vì tài chính hạn hẹp, sẽ dùng một số vật liệu cũ, nhưng sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, hai nhà vệ sinh.
Bố mẹ Cảng Sinh như gặp m/a, nhưng trong tay đúng là không có tiền để sửa nhà, chỉ còn cách b/án tín b/án nghi, chờ đợi kết quả.
Giang Tế Đường xem đi xem lại nhiều lần những chi tiết liên quan đến khu nhà trọ trong nhiệm vụ.
Anh phát hiện, khu nhà trọ chen chúc mười mấy hộ gia đình trên một tầng này không phải là không có ưu điểm.
Đầu tiên là hình dáng hợp quy tắc, đều là hình vuông, mặt dài hơn thì có cửa sổ, đủ ánh sáng. Nhà Cảng Sinh còn tốt hơn, vì nhà anh ở góc đông nam, cả mặt dài lẫn mặt rộng đều có ánh nắng chiếu vào.
Thứ hai là vấn đề điện nước và đường ống dẫn khí đ/ốt.
Dù tập đoàn kia không làm được những thứ khác, nhưng khu nhà trọ vẫn có điện nước và khí đ/ốt, giá cả cũng tính theo tiêu chuẩn khu ổ chuột bên cạnh.
Vấn đề duy nhất là, điện áp ở Hong Kong lúc đó là 240V, đồ điện trên thị trường lại là 220V, anh phải lặn lội đến chợ hàng tiểu thương quốc tế nào đó để tìm m/ua đồ điện đúng chuẩn mới được.
Cuối cùng là chiều cao của phòng, trong đám nhà cao 2.6~2.8 mét, 3.2 mét coi như là tương đối cao, dù không thể làm thành hai tầng trên dưới, nhưng không gian sử dụng thực tế vẫn nhiều hơn.
Muốn chia ra thành 'Ba phòng ngủ', không thể không tính toán đến chiều cao của tầng.
Giang Tế Đường ôm gối, gõ gõ trong đầu tính toán kế hoạch sửa nhà, như thể trở lại bốn năm trước, chỉ khác là bây giờ anh tính toán thành thạo hơn, không như trước kia, bị tiền bạc đ/è ép đến không còn cách nào, mà lại không chịu chấp nhận môi trường sống tồi tàn.
"Khu ban công không phải tường chịu lực, có thể đ/ập thông với phòng ngủ chính, trông sẽ rộng và thoáng hơn." Chỉ là phơi quần áo hơi bất tiện. Vì chức năng giặt giũ có thể kết hợp với nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh bên ngoài có thể làm rộng hơn một chút, để được máy giặt. Nhà vệ sinh nên làm khô và ướt tách biệt, như vậy có thể một người đi vệ sinh, một người tắm rửa, sáu người cũng đủ dùng.
Ngoài ra, khu nhà trọ kia một tầng chỉ có một cầu thang và một thang máy, không có chuẩn bị phòng ch/áy chữa ch/áy tốt, anh còn phải chừa lối thoát hiểm, không thể bịt kín ban công hoàn toàn.
Giang Tế Đường nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy đã thấy nắng chiếu vào bệ cửa sổ.
Ăn bánh ngọt đường đỏ và sữa bò nóng mẹ Giang để lại trong nồi, anh lại bắt đầu một ngày 'bạch chơi' nữa. Trên mạng có thể tìm thấy rất nhiều phương án sửa nhà, và nhiều 'Sách lược tận dụng không gian' nhỏ.
Anh làm theo, tìm ki/ếm phương án sửa nhà với chiều cao 3.2 mét, diện tích phòng 50 mét vuông, rồi loại bỏ những phương án một phòng ngủ một phòng khách và hai phòng ngủ một phòng khách.
"Có duyên thế?" Mấy phương án sửa nhà nghèo mà anh tìm được đều là của Hong Kong.
À, nhu cầu cực đoan như vậy, 50 mét vuông mà đòi ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, hai nhà vệ sinh, chỉ có ở những nơi tấc đất tấc vàng mới có tiền lệ.
Giang Tế Đường cầm những phương án đó so sánh với bản vẽ mặt bằng nhà Cảng Sinh, tường chịu lực chắc chắn không thể động, đường ống điện nước đã lắp đặt xong cũng không thể thay đổi nhiều, chiều dài và chiều rộng của nhà cũng khác biệt, chắc chắn không thể sao chép y hệt được.
Giang Tế Đường từng có kinh nghiệm trang trí nhà, anh viết ra giấy từng yêu cầu của nhà Cảng Sinh, rồi so sánh với bản vẽ mặt bằng và phương án thiết kế của người khác, phác thảo ý tưởng lên giấy.
Chẳng bao lâu, ba bản vẽ mới ra lò, Giang Tế Đường mang chúng ra ngoài, đến trường cũ tìm thầy 'bạch chơi', ừm, nhờ có 'Giấy thông hành vào trường dành cho người chơi chuyên nghiệp' do bên quan phương cấp.
Bị vị đạo sư nổi tiếng của khoa kiến trúc túm được, ông ta tỏ vẻ hoang mang, nhưng vì có thời gian, ông vẫn nghiêm túc phân tích ưu nhược điểm của những phương án này.
Cân nhắc đến việc nhà Cảng Sinh người già có, trẻ nhỏ có, lại không hiểu nhiều về đồ hiện đại, những sách lược tận dụng không gian quá cực đoan, và những thao tác quá phức tạp đều không phù hợp.
Nên tốt nhất đừng dùng đồ đạc gấp gọn, loại giường gấp ghế sofa phải gấp ra gấp vào mỗi ngày là vô dụng nhất.
Anh phủ định phương án để người già và trẻ dậy thì ở chung một phòng, vì thời gian sinh hoạt và quan niệm của cả hai hoàn toàn khác nhau, dễ xảy ra xung đột dẫn đến mâu thuẫn.
Phương án Giang Tế Đường nghĩ ra là phía dưới 2 mét làm nhà vệ sinh, phía trên 1.2 mét làm gác xép giường ngủ cho phòng ngủ chính cũng bị phủ định, một là ẩm ướt, hai là tiếng nước chảy ảnh hưởng giấc ngủ, trải nghiệm sống không tốt.
"Phòng ngủ nhỏ một chút không sao, tụ khí. Thực ra cậu có thể cân nhắc, ba đứa trẻ chỉ dùng phòng ngủ để nghỉ ngơi và để quần áo chăn gối. Sau đó, cậu gom không gian học tập và thư giãn của mọi người với phòng khách và phòng ăn lớn nhất, biến thành không gian công cộng có tính ứng dụng cao."
Đạo sư dùng điện thoại lật ra một vài án lệ thiết kế xuất sắc của sinh viên: "Xa như giường có khung cổ, gần như khoang tàu vũ trụ hiện đại, đều có thể đáp ứng nhu cầu không gian riêng tư, mà lại chiếm rất ít diện tích. Rất thích hợp với những căn hộ nhỏ cần tận dụng không gian tối đa."
"Còn nữa, tôi thấy bản thiết kế này cậu viết 'Tầng ba', vậy là nhà ở tầng ba đúng không?"
Giang Tế Đường gật đầu.
"Vậy tôi thấy hai bên đều có khu vực gần cửa sổ, vậy là có cửa sổ diện tích lớn đúng không?"
Giang Tế Đường gật đầu lần nữa.
"Cậu không định tận dụng nó sao?"
Đạo sư nhìn anh, thần bí nói: "Cậu biết chúng tôi làm nhà lắp ghép nhỏ có một tuyệt chiêu, gọi là 'Mượn không gian từ trên trời không?"
"!!!"
"Dựng khung thép, mượn không gian. Đương nhiên, cái này phải là kiến trúc cho phép làm như vậy, và không thể mượn quá nhiều."
Đạo sư càng nói càng sâu, Giang Tế Đường càng nghe mắt càng sáng, ý tưởng của anh càng ngày càng rõ ràng, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ.
"Thầy ơi, nếu mời thầy thiết kế, không biết..." Anh xoa xoa tay, nhiệt tình mời.
"Khách hàng lần trước của tôi là từ chỗ lạc đà tới." Đạo sư uyển chuyển từ chối.
"..." Làm phiền rồi.
Chương 23
Chương 22
Chương 287
Chương 27.
Chương 9
Chương 16
Chương 19
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook