Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Mấy ngày tiếp theo đúng như Ngụy Lam dự đoán, Lục Tử C/âm không liên lạc lại. Cô chỉ biết tập trung vào việc học, lúc rảnh thì ngồi đục đẽo ngọc thạch trong nhà. Mỗi lần hoàn thành xong, cô lại lấy điện thoại ra xem nhưng vẫn không thấy tin nhắn nào từ Lục Tử C/âm.
Cảm giác bồn chồn khiến Ngụy Lam day dứt khôn ng/uôi. Trong khi các cặp đôi khác ở trường lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, thì thái độ của chị đối với cô vẫn m/ập mờ. Dù vậy, trái tim cô vẫn không ngừng hướng về Lục Tử C/âm.
Ngụy Lam thở dài, đành phải tiếp tục chờ đợi. Năm ngày sau, điện thoại cô bỗng rung lên với tin nhắn WeChat từ Ôn Đình:
『Ngụy tiểu thư, Lục tổng sẽ đến đón cô lúc 6 giờ chiều nay. Cô đang ở trường hay ở nhà?』
Ngụy Lam vội vàng gõ phím hồi đáp:
『Em ở nhà, sẽ đợi chị dưới lầu ạ!』
『Vâng, buổi chiều gặp lại.』
Ngắm khung chat đơn điệu, Ngụy Lam chợt nghi ngờ mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Đôi lúc cô tự hỏi phải chăng mình chỉ như món đồ chơi được 'kim chủ' nuông chiều - chỉ khi cần đến mới được nhớ tới.
『Chị ấy là tổng giám đốc Lục thị... Còn em thì chẳng có gì ngoài việc biết chạm khắc ngọc thạch...』 Ngụy Lam ủ rũ lăn qua lăn lại trên giường. Thế nhưng dù có tự dằn vặt thế nào, trái tim cô vẫn không ngừng hướng về Lục Tử C/âm.
Chiều hôm đó, Ngụy Lam thay trang phục chỉnh tề, từ 5 giờ rưỡi đã đứng ngóng dưới lầu. Khi chiếc Maybach quen thuộc xuất hiện đúng 6 giờ, trái tim cô như bừng sáng.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ nụ cười của Lục Tử C/âm: 『Nhớ chị không? Chị vừa công tác ở nước ngoài mấy hôm nay.』
Ngụy Lam bật cười rạng rỡ. Thì ra chị bận đi công tác - nhất định chị cũng có chút nhớ mình! Lục Tử C/âm nhìn 'cún con' vui vẻ vẫy đuôi, khóe môi khẽ cong. Thật ra chị cố tình tránh gặp Ngụy Lam trong chuyến đi, nhưng thấy cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn đợi chờ, lòng chị chợt ấm áp lạ thường.
Nàng hướng Ngụy Lam vẫy tay ra hiệu, Ngụy Lam ngoan ngoãn dịch chuyển sang chỗ Lục Tử C/âm ngồi.
Lục Tử C/âm tỏ ra rất hài lòng trước sự thuận theo của cô gái nhỏ, tiến lại hôn nhẹ lên má Ngụy Lam rồi tựa đầu lên vai nàng. Môi nàng áp sát vào tai Ngụy Lam thì thầm: 'Ngoan lắm, chị có chuẩn bị quà cho em, lát về nhà sẽ cho em xem.'
Hơi thở ấm áp khiến tai Ngụy Lam ngứa ngáy, trong lòng cũng xao động. Dù năm ngày không gặp nhưng tỷ tỷ vẫn luôn nghĩ đến mình, còn chuẩn bị cả quà tặng. Không cần Lục Tử C/âm nói thêm điều gì, Ngụy Lam tự động viện đủ lý do để tin rằng tỷ tỷ vẫn rất quan tâm mình.
Không lâu sau, xe dừng trước biệt thự. Ngụy Lam theo chân Lục Tử C/âm bước vào nhà, lễ phép chào hỏi quản gia Trương.
Quản gia Trương nở nụ cười hiền hậu: 'Ngụy tiểu thư tới rồi à, mời ngồi chơi. Tôi đi ép nước trái cây cho hai cô.' Nói rồi bà vội vào bếp, thở dài ngao ngán - bà chủ lại chuẩn bị trêu chọc Ngụy tiểu thư rồi. Khi cần thì ân cần, lúc chán thì lạnh nhạt, Ngụy tiểu thư thật đáng thương.
Sau khi đem nước chanh ra phòng khách, quản gia Trương vội vã đuổi tất cả người hầu về phòng để tránh làm phiền hai người.
Lục Tử C/âm vẫy tay gọi Ngụy Lam: 'Lại đây ngồi với chị.'
Ngụy Lam ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh tỷ tỷ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt người mình hằng mong nhớ. Lục Tử C/âm thừa hiểu ánh nhắm đắm đuối đó - năm ngày lạnh nhạt cũng không khiến cô bé này ng/uôi ngoai.
Nàng đưa cho Ngụy Lam ly nước chanh: 'Uống chút nước đi.'
'Cảm ơn tỷ tỷ.' Ngụy Lam đón lấy ly, uống cạn một hơi. Lục Tử C/âm thích thú nhìn cô bé uống nước, tự mình cũng nhấp vài ngụm rồi đặt ly xuống.
Nàng vòng tay ôm cổ Ngụy Lam hôn say đắm. Vị chanh ngọt ngào trên môi cô bé khiến Lục Tử C/âm càng thêm đắm chìm. Chỉ đến khi Ngụy Lam thở không ra hơi nàng mới buông tha, nhìn đôi mắt lệ nhòa của cô em nhỏ mà bật cười, lại hôn lên má thêm cái nữa.
'Ngoan lắm, giờ chị cho em xem quà nhé?' Lục Tử C/âm chỉ về phía mười hai chiếc hộp nhỏ xếp trên bàn.
'Vâng ạ.' Ngụy Lam mở lần lượt các hộp quà, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên khi thấy bên trong toàn những chú chó nhỏ bằng vàng tinh xảo, mỗi chú một tư thế đáng yêu đeo trên dây chuyền vàng lấp lánh. 'Tỷ tỷ, sao toàn là chó con vậy ạ?'
Lục Tử C/âm tiến tới hôn một chút Ngụy Lam khóe môi, “Đều là ngươi, về sau một tháng mang một con chó nhỏ, cái này sau này sẽ là chó con bài.”
Lục Tử C/âm tiện tay cầm một cái cẩu bài, đem Ngụy Lam tóc lay qua một bên, rồi đeo cẩu bài lên cổ cô.
Ngụy Lam tai ửng đỏ, nghĩ thầm: "Tỷ tỷ đang tuyên thệ chủ quyền sao? Mình là chó con của riêng tỷ tỷ."
Lục Tử C/âm dùng tay vuốt nhẹ chiếc cẩu bài trên cổ Ngụy Lam, "Về sau chỉ được mang cẩu bài này thôi."
“Ta biết ngươi đeo sẽ rất hợp. Những cẩu bài khác cất kỹ đi, nhớ mỗi tháng thay một cái. Ta sẽ kiểm tra.”
“Dạ.” Ngụy Lam ngoan ngoãn gật đầu. Cô thích tỷ tỷ, nên sẵn lòng làm chó con cho tỷ.
“Ngoan lắm.” Lục Tử C/âm hôn nhẹ môi Ngụy Lam, “Đi tắm thôi.”
Mặt Ngụy Lam bừng đỏ. Cô đoán tỷ tỷ lại muốn hút trống nhỏ bao của mình, nhưng vẫn gật đầu ngoan ngoãn để Lục Tử C/âm dắt lên lầu.
Ngụy Lam tắm trong phòng riêng. Mười phút sau, cô sấy tóc trước gương, ngắm chiếc vòng cổ hình chó con. Miệng cô bật nở nụ cười ngọt ngào - tỷ tỷ vẫn quan tâm mình, còn m/ua nhiều vòng cổ thay đổi.
Cô dùng tay nghịch chiếc vòng. Hình chú chó nhỏ đuôi vểnh như đang nũng nịu chủ nhân. Ngụy Lam cười khẽ - giống mình quá, lúc nào cũng thích làm nũng tỷ tỷ.
Sau khi chơi đùa với chiếc vòng, cô sang phòng Lục Tử C/âm.
“Lại đây, chó con của ta.” Lục Tử C/âm vẫy tay, cố ý kéo nhẹ dây chuyền vàng kéo Ngụy Lam lên giường.
Mặt Ngụy Lam đỏ bừng, ngoan ngoãn rúc vào ng/ực tỷ tỷ: “Mấy ngày nay em nhớ tỷ lắm.”
Cô lo sợ Lục Tử C/âm bỏ rơi mình, sợ tỷ có chó con khác. “Tỷ đừng nuôi chó con khác nhé? Em nguyện làm chó con của tỷ mãi mãi.”
Khóe môi Lục Tử C/âm cong lên. Cô biết chó con không rời được chủ, nhưng không trả lời thẳng - chó con chỉ cần nghe lời, không có quyền thương lượng.
“Ngẩng cổ lên. Để ta kiểm tra xem mấy ngày nay có ngoan không.” Giọng Lục Tử C/âm lạnh lùng, mắt dán vào trống nhỏ bao của Ngụy Lam.
Ngụy Lam hơi thất vọng vì không được trả lời, nhưng vẫn ngước cổ lên. Lục Tử C/âm đẩy cô nằm xuống, cúi xuống cắn nhẹ. Vài ngày không được hút, lần này tỷ dùng lực mạnh hơn. Chẳng mấy chốc, mùi hương tuyết trắng tỏa ra khiến Ngụy Lam rưng rưng nước mắt.
Đến khi trống nhỏ bao xẹp lép, Lục Tử C/âm mới dừng lại. Ngụy Lam vẫn ngon miệng như thường.
Nàng ngước mắt nhìn Ngụy Lam, thấy đôi mắt cô ấy đỏ hoe đang dõi theo mình. Lục Tử C/âm chợt động lòng thương, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Ngụy Lam.
Chỉ một nụ hôn thoáng qua, Ngụy Lam đã thở gấp gáp. Cô vừa nức nở vừa lau nước mắt nhưng không nỡ đẩy Lục Tử C/âm ra.
Thấy Ngụy Lam khóc, ánh mắt Lục Tử C/âm càng thêm tối tăm. Cô ấy càng khóc, nàng lại càng muốn trêu chọc.
Lục Tử C/âm lại tiến đến, cố ý cắn nhẹ vào phần đã xẹp lép. Ngụy Lam rùng mình, vừa khóc vừa nũng nịu: "Tỷ tỷ đừng cắn nữa... đ/au lắm."
Lục Tử C/âm đứng dậy, nhìn Ngụy Lam khóc thành tiểu hoa mao. Nàng nhẹ nhàng lấy khăn tay lau nước mắt cho cô: "Ngoan, đừng khóc nữa. Em là cô bé nghe lời nhất phải không?"
"Ừ..." Ngụy Lam ngoan ngoãn gật đầu, khẽ hít mũi.
Lục Tử C/âm hài lòng nhoẻn miệng cười. Nàng biết Ngụy Lam không thể rời xa mình - dù bị đối xử thế nào, chỉ cần vẫy tay là cô ấy sẽ vui vẻ chạy đến.
Nàng lại dịu dàng hôn lên môi Ngụy Lam, âu yếm dỗ dành: "Thôi ngủ đi em."
"Vâng." Ngụy Lam ôm ch/ặt Lục Tử C/âm, nhắm mắt lại.
Đôi lúc Ngụy Lam cảm thấy mối qu/an h/ệ này như giấc mộng. Cô sợ buông tay ra là Lục Tử C/âm sẽ biến mất.
Lục Tử C/âm cảm nhận được vòng tay siết ch/ặt của Ngụy Lam. Nàng hài lòng mỉm cười - quả nhiên cô ấy rất yêu mình, bị trêu chọc đến thế vẫn ngoan ngoãn.
Lục Tử C/âm lén chụp bức ảnh Ngụy Lam đang ngủ với khuôn mặt còn lấm tấm nước mắt. Nàng đăng lên mạng xã hội:
【M/ua 12 chiếc vòng vàng cho cún cưng, đeo lên đẹp lắm.】
Dưới bài đăng, bạn bè bình luận sôi nổi:
【? Vòng cổ cho chó mà m/ua nhiều thế? Lại còn bằng vàng?】
【Rốt cuộc là chó gì mà được cưng chiều thế?】
【Lúc nào dắt ra cho bọn tôi ngắm với.】
Lục Tử C/âm đọc bình luận rồi bật cười. Cún cưng đáng yêu thế này sao có thể cho người khác thấy được? Nhưng cô ấy ngoan ngoãn và yêu mình đến vậy, đuổi cũng chẳng đi đâu.
Nàng nhìn Ngụy Lam đang ngủ say, khẽ hôn lên khóe môi cô. Cún cưng chắc đã mệt lắm rồi.
Chương 31
Chương 12
Chương 20
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook